Sau khi tháo mũ giáp, hốc mắt Dụ Kha đỏ hoe, cảm giác chua xót dâng lên sống mũi khiến cậu ta suýt nữa thì bật khóc. Nhưng nghĩ đến việc đạo diễn có thể sẽ lia máy quay đến khu vực tuyển thủ, khóc trước mặt bao nhiêu khán giả như vậy thì thật mất mặt, cậu ta vội vàng kiềm chế cảm xúc, hít hít mũi rồi quay sang hỏi Tạ Minh Triết: “Chúng ta thắng rồi sao?”
Trước ván quyết định, cả hai đều mang tâm thế liều một phen, không ai dám chắc sẽ thắng. Nhìn tỷ số 2-1 trên màn hình lớn, Dụ Kha không thể tin đây là sự thật, cứ như đang mơ vậy. Thật ra ván thứ ba cậu ta cũng không phát huy được nhiều tác dụng, chỉ là cố gắng chống đỡ áp lực để giữ mạng cho Hoa Đà, cuối cùng cho Vương Hy Phượng uống không ít Ma Phí Tán để giảm sát thương, khiến tổ hợp Quy-Lưu không thể tập trung hỏa lực tiêu diệt Vương Hy Phượng.
Xét cho cùng, công lao vẫn thuộc về Tạ Minh Triết. Dụ Kha luôn cảm thấy mình chỉ là người ôm đùi A Triết để nằm thắng.
Nhưng Tạ Minh Triết lại không nghĩ vậy. Trận đấu đôi có thể thắng là kết quả từ sự nỗ lực chung của cả hai. Thực lực của Tiểu Kha tuy không bằng các tuyển thủ hàng đầu của liên minh, nhưng sự cố gắng của cậu ấy trong thời gian qua cậu đều thấy rõ. Nếu không phải Tiểu Kha liều mạng chống đỡ áp lực, chỉ dựa vào một mình cậu cũng không thể nào kéo Giả Bảo Ngọc đến cuối trận.
Tạ Minh Triết mỉm cười ôm lấy Dụ Kha, xoa đầu cậu ta nói: “Làm tốt lắm, chúng ta thắng rồi!”
Hai mắt Dụ Kha đỏ hoe, cậu ta dùng sức ôm chặt Tạ Minh Triết, vùi mặt vào lòng A Triết. Còn việc nước mũi có dính vào áo Tạ Minh Triết hay không, cậu ta cũng chẳng quan tâm nữa, dù sao cậu ta chỉ biết, mình vui đến mức muốn nổ tung tại chỗ!
Thắng rồi! Bọn họ vào vòng tám đội rồi!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT