Tại cửa phó bản đội ở Sao Mộc, Tạ Minh Triết vừa vào nhóm, Trần Tiêu liền trực tiếp đưa cho cậu hai lá bài – Nữ Thần Bão Tố và Nữ Thần Băng Tuyết, đều là thẻ bảy sao max cấp. Một lá dùng lốc xoáy để gom quái, một lá dùng băng giá để khống chế nhóm.

Lần đầu tiên nhận được thẻ đen bảy sao, Tạ Minh Triết vô cùng kích động, cẩn thận cất thẻ bài đi: “Anh Trần, em dùng xong sẽ trả lại anh ngay!”

“Không cần trả, tặng cậu đó.” Trần Tiêu thẳng thắn nói.

“Cảm ơn anh Trần!” 

Ông chủ tốt như vậy hẳn là do trời cao phái xuống để cứu vớt cậu đây mà? Tạ Minh Triết cảm động nhìn đối phương, lại phát hiện anh Trần đã nhanh nhẹn quyết đoán tiến vào phó bản, hoàn toàn không có vẻ gì là để tâm – có lẽ đối với dân cày thuê thì thẻ bảy sao cũng rất phổ biến.

Đội mười người lần này, ngoài năm người của nhóm Trần Tiêu ra, ID của năm người còn lại đều rất xa lạ, là những người qua đường do Trì Thanh tuyển mộ.

Game thực tế ảo không thể mở nhiều tài khoản cùng lúc, nhân lực của studio có hạn, đánh phó bản đội không đủ người cũng chỉ đành lên kênh thế giới tuyển thêm. May mắn là vật liệu trong phó bản đều rơi theo số người, sẽ không xảy ra tranh chấp vì vấn đề vật liệu, nên việc ghép nhóm với vài người qua đường cũng không sao cả.

Phó bản đội hệ Mộc này có tên là “Rừng Đêm Tăm Tối”. Vừa vào phó bản, đám quái nhỏ xung quanh đã bị kinh động, vô số tiểu thụ tinh xông tới vây quanh mọi người, dưới chân toàn là dây leo màu xanh đen, sợi này nối tiếp sợi kia điên cuồng tấn công những kẻ xâm nhập.

Tạ Minh Triết bất cẩn bị dây leo trói chặt hai chân. Mắt thấy những sợi dây leo đó sắp bò dọc theo người lên đến cổ, Tạ Minh Triết cố gắng giãy giụa lùi về sau, kết quả càng giãy, dây leo càng siết chặt, toàn thân đều bị trói cứng. Cậu thật sự muốn dùng lửa đốt trụi lũ yêu quái dây leo này.

Đúng lúc này, trên người cậu sáng lên một lớp ánh sáng dịu nhẹ – có người đã sử dụng kỹ năng thẻ bài.

Tạ Minh Triết cảm thấy dây leo lỏng ra, hai chân cuối cùng cũng cử động được. Cậu lập tức nhảy lùi lại một bước, quay đầu nhìn thì thấy Trì Thanh cầm một lá bài có kỹ năng thanh tẩy bước tới, dặn dò cậu: “Cẩn thận dưới chân. Nhân vật người chơi tuy không chết trong phó bản, nhưng vẫn có thể bị khống chế.”

“Cảm ơn chị.” Được cứu thoát, Tạ Minh Triết lập tức đi theo sát Trì Thanh.

“Tiểu Bàn, dụ đám dây leo ở phía chính bắc đi trước đi.” Trần Tiêu lên tiếng chỉ huy.

“Rõ!” Bàng Vũ thả thẻ Tê Giác ra. Con tê giác khổng lồ gầm lên giận dữ lao vào giữa đám dây leo, kéo theo một lượng lớn dây leo. Chỉ thấy những sợi dây leo dày đặc dưới đất như một bầy rắn nhanh chóng quấn chặt, bao bọc lấy con tê giác, trực tiếp siết nó nát thành từng mảnh!

“…” Chứng kiến cảnh này, Tạ Minh Triết có chút kinh ngạc, sức chiến đấu của dây leo hệ Mộc đáng sợ đến vậy sao? Sinh mệnh của thẻ Tê Giác hơn 150.000 mà lại bị giết chết ngay tức khắc ư?!

Đang lúc kinh ngạc, thì nghe Trần Tiêu nói: “Tiểu Tạ, cậu đóng băng toàn bộ đám dây leo này lại.”

Những sợi dây leo vừa siết chết con tê giác nhận ra mình bị lừa, đồng loạt quay đầu lại, như có ý thức, nhanh chóng bao vây về phía vị trí của mọi người.

Tạ Minh Triết vội vàng triệu hồi Nữ Thần Bão Tố, nhắm chuẩn phương hướng, một cơn lốc xoáy gom toàn bộ chúng lại một chỗ, sau đó lại triệu hồi Nữ Thần Băng Tuyết – tuyết rơi từ trên trời xuống, toàn bộ dây leo trong phạm vi đều bị đóng băng. Những sợi dây leo bị đóng băng quấn chặt vào nhau, được băng tuyết bao phủ, trông như những “sợi mì xoắn đông lạnh”.

Trần Tiêu liếc nhìn về phía Tạ Minh Triết, trong lòng khá tán thưởng: “Mọi người mau di chuyển!”

Cả nhóm lập tức theo anh Trần xông vào trong rừng để đốt đám tiểu quái thụ tinh. Những ngọn lửa cháy không ngừng nhanh chóng thiêu rụi đám quái nhỏ trong game thành tro bụi.

Sau khi đánh xong đợt quái nhỏ đầu tiên, mọi người lại bị dây leo trói lại. Anh chàng mập Bàng Vũ không nhịn được nữa, phàn nàn: “Phó bản này chỗ nào cũng có dây leo gây nhiễu, mấy cái dây leo này cũng chẳng rơi ra vật liệu gì, chỉ cố tình xuất hiện để làm người ta khó chịu thôi. Hệ Mộc khó chịu nhất chính là dây leo, tôi ghét nhất là cày phó bản hệ Mộc…”

Tạ Minh Triết hoàn toàn đồng cảm.

Đi một bước bị dây leo trói, đi hai bước lại bị trói… Có để cho người ta yên ổn đánh phó bản không vậy?

Bị trói suốt cả quãng đường, mọi người cuối cùng cũng chật vật đánh xong con BOSS dây leo cuối cùng. Tạ Minh Triết đau đầu hỏi: “Còn đánh nữa không anh?”

Trần Tiêu nói: “Chúng ta đi đánh các phó bản năm người khác, càn quét hết toàn bộ phó bản ở Sao Mộc.”

Phó bản năm người đơn giản hơn một chút, cộng thêm việc nhóm anh Trần đều rất mạnh, Tạ Minh Triết theo chân họ rất nhanh đã hoàn thành tất cả các phó bản năm người.

Sau chuyến đi cày phó bản ở Sao Mộc này, cậu cảm nhận sâu sắc sự lợi hại của các sinh vật hệ Mộc – ngoài những dây leo có sức tấn công rất mạnh, còn có đủ loại hoa cỏ trông có vẻ xinh đẹp nhưng lại mang theo các hiệu ứng khống chế như ảo giác, mù lòa, nhiều loại hoa cỏ còn có các trạng thái tiêu cực như trúng độc, suy yếu, hỗn loạn.

Hệ Mộc chỉ là một nhánh trong thế giới Tinh Thẻ. Các thẻ bài hệ Thủy, Hỏa, Thổ, Kim khác chắc chắn cũng có những đặc điểm riêng.

Hoàn thành thuận lợi các phó bản hệ Mộc, Trần Tiêu liền nói: “Mọi người giải tán trước đã, lát nữa ngủ sớm một chút, các phó bản khác ngày mai từ từ đánh tiếp.”

Tạ Minh Triết gật đầu, nhìn đồng hồ đã mười một giờ. Đội đã giải tán, Tạ Minh Triết bèn quay về không gian cá nhân tiếp tục nghiên cứu thẻ bài.

Cùng lúc đó, tại văn phòng Câu lạc bộ Tài Quyết.

Nhiếp Viễn Đạo vừa ăn khuya xong trở về câu lạc bộ, nhìn lá bài Võ Tòng do hội trưởng Huyễn Nguyệt đưa cho, khẽ nhíu mày.

Ngũ quan của người đàn ông vốn đã cương nghị, lúc mày hơi nhíu, lại càng tạo cảm giác rất nghiêm khắc.

Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, trên người toát ra một khí chất trầm ổn của người đã trải qua nhiều sóng gió. Có lẽ vì ngày ngày tiếp xúc với các loại thẻ mãnh thú như sói, hổ, sư tử, nên đôi mắt anh có sự sắc bén như của dã thú, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Nhiếp Viễn Đạo còn có một danh hiệu là “Thú Vương”, bởi vì toàn bộ kho thẻ bài loại thú đều chịu ảnh hưởng từ anh. Trước khi anh xuất hiện, số lượng thẻ bài loại thú trong thế giới Tinh Thẻ rất ít, kỹ năng cũng tương đối đơn giản. Nhiếp Viễn Đạo đã hoàn thiện toàn bộ kho thẻ bài loại thú, những thẻ hổ, báo, sói, sư tử do anh chế tạo, đủ loại thẻ dã thú đều có sức tấn công vô cùng mạnh mẽ, phong cách chiến đấu dùng bầy thú bao vây cũng tự tạo thành một trường phái riêng.

Huyễn Nguyệt không dám nhìn thẳng vào anh, cúi đầu khẽ hỏi: “Nhiếp Thần, ngài thấy lá bài này thế nào?”

Nhiếp Viễn Đạo đưa máy tính bảng cho người bên cạnh: “Tiểu Lam, cậu nhìn thử xem.”

Người đàn ông ngồi bên cạnh anh tên là Sơn Lam, năm nay hai mươi hai tuổi, cũng là một tuyển thủ nổi tiếng trong liên minh, được người hâm mộ gọi là “Lam Thần”.

Nếu ánh mắt của Nhiếp Thần sắc bén đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, thì Lam Thần lại là một người vô cùng dịu dàng. Lúc cười, đôi mắt anh cong cong gần như híp lại thành một đường kẻ, giọng nói cũng rất mềm mại. Cộng thêm làn da trắng sáng, dung mạo thanh tú, tính tình lại đặc biệt tốt, tạo cho người khác cảm giác như được tắm gió xuân.

Sơn Lam là đệ tử duy nhất của Nhiếp Viễn Đạo, bộ bài cũng toàn là thẻ hệ thú.

Chỉ có điều, Nhiếp Viễn Đạo thích lối đánh cận chiến bạo kích, thẻ trong tay anh toàn là những mãnh thú hung dữ như Bạch Hổ, Hùng Sư, Tê Giác Đen, Sói Hoang – bộ bài dã thú dùng sức mạnh áp đảo, đó chính là đặc trưng của Nhiếp Viễn Đạo, đơn giản dứt khoát, không nhiều lời với đối thủ.

Còn Lam Thần lại ưa chuộng lối đánh không kích hơn. Ảo ảnh thẻ bài của anh đều rất đẹp, Hạc Tiên, Ưng Trắng, Chim Bách Linh, Khổng Tước, còn có cả những thẻ bài chiến đấu trên không mạnh nhất liên minh là “Hỏa Phượng Hoàng” và “Băng Tinh Phượng Hoàng”, tất cả đều do anh tự tay chế tạo dưới sự chỉ dẫn của sư phụ Nhiếp Thần.

Hai thầy trò này phối hợp không chiến và lục chiến vô cùng ăn ý, là một cặp đôi cực kỳ mạnh mẽ trong các giải đấu đôi.

Hai thầy trò sống cùng nhau, thường ngày cũng như hình với bóng – bởi vì Lam Thần rất sùng bái sư phụ, thích lẽo đẽo theo sư phụ, sư phụ đi đâu cậu cũng theo đó. Lam Thần lúc thi đấu vô cùng hung mãnh, nhưng trong mắt các nhân viên của Câu lạc bộ Tài Quyết, lại càng giống như “cái đuôi nhỏ” của Nhiếp Viễn Đạo hơn.

Nhận lấy lá bài Võ Tòng từ tay sư phụ, Sơn Lam cẩn thận xem xét chỉ số của thẻ bài, rồi nhẹ giọng hỏi: “Lá bài này, hội trưởng mua từ đâu vậy ạ?”

Huyễn Nguyệt nói: “Chợ Đen, hôm nay tình cờ thu mua được.”

Sơn Lam phân tích: “Không mang ra Nhà Đấu Giá bán giá cao, mà lại bán rẻ ở Chợ Đen, chứng tỏ tác giả của lá bài này không hiểu rõ giá trị thẻ bài cũng như tình hình thị trường. Có lẽ cậu ta cũng không xem thông báo của nhà phát hành, không biết phán quyết tử vong tức thời mới được thêm vào cơ sở dữ liệu gần đây – có phải cậu ta mới chơi game chưa được bao lâu không?”

Huyễn Nguyệt lập tức đồng tình: “Đúng vậy, theo như cô bé Song Song người nhận được thẻ bài nói, tác giả là một tân thủ cấp 15, tên là Chú Béo.”

“Chú Béo?” Sơn Lam nhẩm lại cái tên kỳ lạ này, rồi quay sang nhìn Nhiếp Thần: “Sư phụ định thế nào ạ?”

Nhiếp Viễn Đạo im lặng một lát, lúc này mới lên tiếng, giọng trầm thấp mà bình tĩnh: “Tại đại hội tổng kết mùa giải trước, Đường Mục Châu đột nhiên đề xuất việc thêm phán quyết tử vong tức thời vào cơ sở dữ liệu kỹ năng, cậu có biết tại sao lúc đó tôi lại đồng ý không?”

Sơn Lam nghiêm túc suy đoán: “Có phải vì, rất nhiều tuyển thủ trong liên minh bắt chước Trịnh Phong đại thần, không ngừng cộng dồn sinh mệnh cho thẻ bài, động một chút là đẩy sinh mệnh thẻ bài lên hơn mười lăm vạn, cứ kéo dài như vậy, các trận đấu sẽ ngày càng trở nên nhàm chán phải không ạ?”

Nhiếp Viễn Đạo nhìn đệ tử với ánh mắt tán thưởng, gật đầu nói: “Thực ra, Đường Mục Châu cũng không phải nhắm vào Trịnh Phong mới đưa ra đề xuất này. Hệ Thổ vốn dĩ là đánh phòng thủ phản công, Lão Trịnh làm như vậy là hợp tình hợp lý, chúng ta cũng có đủ cách để đối phó với cậu ta. Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ, thấy thẻ của Lão Trịnh sống sót khá lâu, các tuyển thủ khác cũng bắt đầu đua nhau bắt chước, cộng dồn sinh mệnh cho thẻ bài của mình.”

Nói đến đây, trong mắt người đàn ông thoáng hiện lên một tia tiếc nuối: “Những người mới gia nhập giải đấu chuyên nghiệp mấy năm gần đây, chỉ biết chạy theo xu hướng, bắt chước, học hỏi bộ bài của các bậc tiền bối, chứ chưa bao giờ có được sự sáng tạo của riêng mình. Đâu có được như mùa giải thứ năm, xuất hiện biết bao nhiêu tuyển thủ thiên tài, khai sáng ra biết bao nhiêu trường phái đặc sắc.”

Sơn Lam mãi đến mùa giải thứ bảy mới ra mắt, hồi mùa giải thứ năm cậu vẫn còn là một thiếu niên nhỏ bé theo sư phụ học hỏi. Nhớ lại thời kỳ huy hoàng năm đó, cậu cũng không khỏi thấy ngưỡng mộ: “Mùa giải thứ năm quả thực là nhân tài xuất hiện lớp lớp. Đường Mục Châu hoàn thiện bộ bài hệ Mộc, Phương Vũ và Kiều Khê khai sáng ra lối đánh hệ Thủy, một tay Quỷ Bài của Quy Viễn Sơn, một tay Lãnh Binh Khí của Lăng Kinh Đường, rồi còn đủ loại thẻ Phù Chú, thẻ Cổ Trùng nữa. Sự sáng tạo thời đó, đúng là các tuyển thủ bây giờ không thể sánh bằng.”

Nhiếp Viễn Đạo lạnh lùng nói: “Một số người mới quá ham muốn thành tích nhất thời, trực tiếp bắt chước thậm chí sao chép bộ bài của các đại thần khác, lười động não tự mình suy nghĩ. Đường Mục Châu đề xuất ý tưởng ‘phán quyết tử vong tức thời’, chỉ là để thay đổi hiện trạng của liên minh mà thôi. Mấy năm gần đây thi đấu ngày càng vô vị, liên minh cũng cần thêm những dòng máu mới có thiên phú.”

Sơn Lam nói: “Cho nên tại đại hội mùa giải trước, phần lớn các tuyển thủ cũ đều đứng về phía Đường Thần, những người phản đối đều là những người mới nổi lên trong khoảng hai năm gần đây, không có phong cách đặc trưng của riêng mình. Họ sợ sau khi thẻ tử vong tức thời xuất hiện, át chủ bài của mình một khi bị tiêu diệt ngay sẽ không biết phải đối phó thế nào. Tuyển thủ chuyên nghiệp muốn giành chiến thắng, bộ bài chỉ là nền tảng, quan trọng hơn cả là tốc độ phản ứng và khả năng ứng biến. Với ý thức của sư phụ, tự nhiên là không sợ thẻ tử vong tức thời.”

Nhiếp Viễn Đạo gật đầu: “Ừm, tôi hứng thú hơn với tác giả của lá bài này.”

Huyễn Nguyệt: “………………”

Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi nên nói gì đây?

Hai vị đại thần bắt đầu thảo luận, hoàn toàn không để ý đến người khác. Huyễn Nguyệt một câu cũng không chen vào được, cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn siêu lớn.

May mà Lam Thần chu đáo đã để ý đến anh, mỉm cười chuyển chủ đề: “Hội trưởng, thẻ bài có phán quyết tử vong tức thời, gần đây sư phụ và em cũng đang nghiên cứu. Chú Béo này có thể làm ra thẻ có phán quyết tử vong tức thời, sức mạnh tinh thần chắc chắn không thua kém chúng ta đâu.”

Cơ sở dữ liệu có yêu cầu rất cao đối với thiết kế kỹ năng của thẻ bài loại tử vong tức thời, không thể nào tùy tiện làm một con cá, rồi để con cá đó đi ăn mất cái cây của Đường Mục Châu được. “Kỹ năng tiêu diệt ngay” phải liên quan đến bản thân lá bài, đồng thời phải phù hợp với lẽ thường. Lá “Võ Tòng Đả Hổ” này thiết kế rất khéo léo, người đàn ông khỏe mạnh tung một cú đấm trúng đầu hổ, về lý thuyết mà nói, chỉ cần sức lực của người đàn ông đủ lớn, đánh cho hổ văng óc, chết ngay tại chỗ cũng là điều có thể.

Sơn Lam rất tán thưởng thiết kế kỹ năng của lá bài này, nhìn Nhiếp Viễn Đạo nói: “Sư phụ, người này chúng ta có nên thử lôi kéo không ạ?”

Nhiếp Viễn Đạo trực tiếp đứng dậy khỏi sofa, xoay người cầm lấy mũ giáp của mình, bình thản nói: “Tác giả của lá bài này, tuyệt đối là một nhân tài hiếm có. Mau chóng tìm ra Chú Béo này, tôi muốn gặp cậu ta.”

Thấy Nhiếp Viễn Đạo xoay người đi về phía sảnh game của câu lạc bộ, Sơn Lam lập tức đi theo: “Sư phụ, con cũng đi.”

Huyễn Nguyệt đau đầu đi theo sau hai vị đại thần: “Chúng tôi đang tìm Chú Béo, nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra cậu ấy!”

Tạ Minh Triết đang nghiên cứu thẻ bài trong game, hoàn toàn không ngờ rằng, những lá Võ Tòng, Đại Ngọc cậu tiện tay làm ra, với phán quyết tử vong tức thời đối với loại mãnh hổ, loại hoa cỏ, do kỹ năng quá kỳ lạ, lại tình cờ kinh động đến những nhân vật tầm cỡ BOSS của Liên minh Tinh Thẻ – Nhiếp Viễn Đạo và Đường Mục Châu.

Hơn nữa còn khiến hai vị đại thần đích thân vào game tìm cậu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play