“…Nương?”
Một tiếng gọi yếu ớt, như gió thổi qua khe kẽ, nhưng đủ để khiến Nguyệt Đàn òa khóc. Nàng ôm chặt hắn, không ngừng lặp lại: “Là nương không tốt… là lỗi của nương…”
Nhưng tiểu Lâu Chỉ chẳng quan tâm mình bị giam ở đâu, thương tích ra sao, hắn chỉ vui vì được gặp mẫu thân.
“Nương đến rồi… Kính Nhi nhớ nương lắm…”
“Không phải lỗi của nương đâu… không sao mà…”
Hắn nghĩ mẫu thân khóc là vì bị dọa bởi mớ vết thương trên người hắn. Trước kia cũng vậy hễ hắn bị thương, nương đều ôm hắn khóc đến thương tâm.
Nhưng hắn không đau đâu. Không muốn mẫu thân rơi nước mắt, cũng không muốn mẫu thân chê những vết thương xấu xí ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play