U Minh cốc cách hoàng cung không xa, sử dụng Truyền Tống Trận là có thể tới.
Trên đường đến cổng truyền tống, phó quan trả lại nhẫn trữ vật và dao găm cho Hi Hoài.
"Vết thương của nhị điện hạ đã hoàn toàn lành lặn từ mấy ngày trước."
Phó quan chủ động nhắc đến chuyện này, muốn thử dò xét thái độ của Hi Hoài.
Hi Hoài cúi đầu đi, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt đáp: "Ừ."
Hắn đang mải nghĩ, không biết một lát nữa đi qua cổng truyền tống, bé rồng con trong lòng có chịu được không.
Nơi này hơi hẻo lánh, xung quanh không có xe thú, yêu cầu đi bộ về sẽ rất kỳ lạ.
Hi Hoài lén kéo mở cổ áo, trong túi áo, bé rồng con đang ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng lấp lánh nhìn hắn.
Bé rồng con có lẽ vẫn nghĩ đang chơi đùa, trong mắt tràn đầy sự tò mò và hứng thú, tinh thần rất tốt.
Hi Hoài mỉm cười, đưa tay chạm vào móng vuốt của bé rồng con, rồi nhanh chóng thu tay lại.
Phó quan đi phía trước dẫn đường, hai bên là các tướng sĩ, không ai nhìn thấy động tác của hắn.
Trên đường về, cổng truyền tống được mở ra, Hi Hoài là người đầu tiên bước vào.
Hắn kéo chặt áo choàng rộng, đứng ở phía sau cùng.
Bé rồng con trong áo nghe thấy tiếng động bên ngoài, đột nhiên cảm thấy một cơn chóng mặt mạnh mẽ.
Cảm giác chóng mặt không kéo dài lâu, bé rồng con bị rung đến choáng váng, vô tình hắt xì một cái.
Âm thanh nhỏ nhẹ truyền đến tai phó quan, hắn quay đầu lại, thấy Hi Hoài đưa tay chạm vào mũi.
Phó quan không nghi ngờ gì, mở cổng truyền tống ở phía bên kia: "Điện hạ, mời."
Cùng lúc đó, ở rìa thành, trong tòa tháp chiêm tinh.
Một người đàn ông trẻ ngồi trong căn phòng tối, đôi mắt bị băng che, tóc trắng dài đến eo, trước mặt là bàn thấp phát ra ánh sáng lấp lánh.
Ayer đôi tay thong thả mơn trớn điểm sáng, động tác hơi dừng lại: "Tinh tượng thay đổi?"
Trên đường về, mọi việc diễn ra rất thuận lợi, không ai ngờ Hi Hoài mang về một con rồng từ U Minh cốc.
Phó quan đưa Hi Hoài đến cửa phòng ngủ của hắn, Hi Hoài đẩy cửa vào, nhanh chóng đóng lại, ngay cả áo choàng cũng không thay ra.
"Điện hạ nghỉ ngơi sớm." Phó quan nói với cánh cửa đóng chặt, rồi dẫn theo các tướng sĩ rời đi.
Chờ tiếng bước chân ngoài hành lang biến mất, Hi Hoài mới kéo áo choàng ra, ôm bé rồng con ra ngoài.
Bé rồng con được đặt lên bàn sách, tò mò nhìn xung quanh.
Hi Hoài hạ giọng: "Đây là nơi ta ở."
Phòng rất lớn, trang trí khá đơn giản, nhưng các vật dụng đều rất đắt giá, đi qua cánh cửa chạm trổ ở giữa, bên kia là phòng ngủ và tủ quần áo.
Bé rồng con bước đi cẩn thận, đầu tiên đi một vòng quanh bàn sách, vừa cúi đầu ngửi ngửi.
Đây là môi trường hoàn toàn xa lạ, nhưng khí tức ở đây giống với Hi Hoài, nên bé rồng con nhanh chóng thích nghi.
Bé rồng con nhanh chóng khám phá hết bàn sách, leo lên vài cuốn sách, ngồi ở chỗ cao nhất tiếp tục quan sát, mắt đầy sự ham học.
Cửa phòng đã được khóa từ bên trong, lúc này sẽ không ai đến quấy rầy, Hi Hoài ôm bé rồng con xuống đặt lên sàn nhà.
Bé rồng con vẫy đuôi, bắt đầu cuộc khám phá mới, Hi Hoài từ từ đi theo sau, đảm bảo bé rồng con luôn trong tầm mắt.
Nuôi trong phòng ngủ, chắc chắn sẽ khác với trong rừng.
Thức ăn thì dễ giải quyết, ổ ngủ có thể làm bằng quần áo, rồi chuẩn bị một chỗ vệ sinh nhỏ ở ban công phía sau phòng...
Hi Hoài biết bé rồng con mỗi ngày sẽ đi vệ sinh trong lá khô, dùng cát thô thay thế chắc không vấn đề gì, giống như nuôi mèo vậy, bảo người chuẩn bị vài bao...
Nghĩ đến đây, Hi Hoài đột nhiên nhận ra, nuôi một con rồng hình như không đơn giản như hắn tưởng.
Nhưng hắn đã quyết định mang bé rồng con về, sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định.
Bé rồng con vẫn đang đi loăng quăng trong phòng, Hi Hoài thay quần áo sạch, gọi người hầu đến.
Hắn hé mở cửa phòng một khe nhỏ, ném áo choàng của phó quan ra ngoài: "Đốt đi."
Trên áo còn lưu lại khí tức của bé rồng con, để đề phòng bất trắc, tốt nhất là tiêu hủy luôn.
Còn cát vệ sinh và thùng giấy cũng bảo người chuẩn bị, đồng thời cảnh cáo không được nói với bất kỳ ai.
Người hầu nhặt áo choàng dưới đất lên, cúi đầu đáp: "Vâng, điện hạ."
Khi Hi Hoài đang nói chuyện với người hầu, bé rồng con nghe thấy tiếng người lạ, trốn sau cánh cửa chạm trổ, lén ló đầu quan sát.
Chỉ đến khi người hầu rời đi, bên ngoài lại yên tĩnh, bé rồng con mới từ sau đó bò ra.
Hi Hoài bước đến, cúi người ôm lấy bé rồng con đi về phía phòng ngủ: "Ngoan lắm."
Hắn nửa dỗ nửa lừa, nói với bé rồng con rằng bên ngoài toàn là người xấu, bị phát hiện sẽ bị bắt đi.
Bé rồng con rất thông minh và rất dựa dẫm vào Hi Hoài, lúc này bé mới nhẹ nhàng kêu một tiếng, liếm ngón tay của Hi Hoài.
Những thứ Hi Hoài cần rất nhanh chóng được đưa đến, cái bồn cầu nhỏ được đặt ở góc ban công khuất tầm nhìn, còn ổ ngủ làm từ quần áo xếp gọn gàng thì được đặt bên cạnh chiếc tủ thấp cạnh giường.
Bé rồng con cảm thấy rất thú vị, nhảy vào trong ổ và đào bới mấy lần, trông có vẻ rất thích.
Vào buổi chiều, Hi Hoài tính toán thời gian và ra lệnh cho người hầu mang đến một ít bánh và thịt khô.
Bánh có nhân đậu đỏ ngọt, quả nhiên bé rồng con rất thích, bé cúi đầu và cắn một vài miếng.
Thịt khô thì đối với một con rồng con có phần hơi cứng, Hi Hoài dùng nước nóng làm mềm rồi xé thành từng miếng nhỏ.
Tuyết Dĩ từ tay hắn ăn một ít, vẫn thích nhất là bánh nhân đậu ngọt, vùi đầu vào đĩa.
Chẳng bao lâu sau, Hi Hoài nhận thấy rằng lớp vỏ bánh còn lại rất nhiều, bé rồng con chỉ liếm phần nhân bên trong.
Hắn có linh cảm rằng như vậy không tốt, cau mày và lấy đĩa đi: “Đủ rồi.”
Bé rồng con nhìn theo đĩa một cách tiếc nuối, ánh mắt vẫn dính chặt vào tay Hi Hoài.
Tuy nhiên, bé rồng con đã ăn no rồi, chỉ là còn thèm ăn thôi, Hi Hoài không cho ăn thì bé cũng không đòi nữa.
Hi Hoài lấy một chiếc khăn ăn, lau đi phần đậu đỏ còn sót lại bên miệng bé rồng con, rồi cũng lau luôn cả móng vuốt của bé, sau đó thuận tay sử dụng một phép làm sạch.
Trên bàn có một chiếc cốc đầy nước, bé rồng con chạy đến uống vài ngụm, Hi Hoài luôn quan sát bé.
Bé rồng con có thể ăn trái cây dại và đồ ăn vặt, cũng ăn được thịt khô, có vẻ như loài rồng là loài ăn tạp.
Mà Tuyết Dĩ rõ ràng thích ăn ngọt, Hi Hoài lại không biết liệu có phải tất cả rồng đều như vậy không, liệu ăn quá nhiều có hại không.
Suy nghĩ một lúc, hắn nhận ra mình hiểu biết về loài rồng còn quá ít, phải tranh thủ tìm thêm tài liệu mới được.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân, sau đó có người gõ cửa: “Hi Hoài?”
Là Hi Niên, cậu ta gõ mạnh hơn, gọi: "Ngươi đâu rồi?"
Tuyết Dĩ bị động tĩnh thình lình xảy ra dọa đến nhảy dựng, bay nhanh trốn vào trong tầm tay Hi Hoài, cuộn chính mình thành một quả bóng.
"Đừng sợ." Hi Hoài nhẹ giọng trấn an, chuyển quyển sách che ở giữa bàn, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa phòng chỉ kéo ra khe hở để cho một người nhìn, khuôn mặt Hi Hoài lạnh nhạt đột nhiên xuất xuất hiện: "Cái gì?"
Nhìn thấy hắn, Hi Niên không tự giác mà lui về phía sau nửa bước.
"Ngươi thật sự đã trở lại rồi à." Hi Niên dường như vẫn còn có bóng ma tâm lý bị dao đâm thủng lòng bàn tay, cậu ta đưa hai tay ra sau lưng: "Hừ, cảm giác bị nhốt U Minh Cốc thế nào? Nhưng mà ta đã quyết định tha thứ cho ngươi..."
Hi Hoài không có kiên nhẫn, lập tức muốn đóng cửa.
Hi Niên chạy nhanh ngăn lại: "Từ từ...... Mẫu thân muốn ngươi tới chỗ bà ấy ăn cơm chiều, chúng ta cùng nhau đi."
Đây mới là mục đích cậu ta tới tìm Hi Hoài, hai người cùng phụ thân khác mẫu thân, Hi Hoài vẫn luôn không thể thân cận với vương hậu Duy.
Hi Hoài lời ít mà ý nhiều: "Không đi."
Dứt lời hắn lại muốn đóng cửa, dừng lại một giây nói thêm: "Đừng làm phiền ta."
Giọng nói hắn trầm thấp, hơn phân nửa khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, thoạt nhìn có chút âm u.
"Rầm——"
Cửa một lần nữa đóng lại, Hi Niên tâm sinh sợ hãi, không lên tiếng nữa.
Cậu ta còn nhớ rõ trước khi tới đây, vương hậu Duy nói: "Hi Hoài tính tình quái gở, lại từ nhỏ không có mẹ đẻ, con làm ca ca, vẫn là nên đến tìm thằng bé thường xuyên."
Hơn nữa Hi Hoài ở U Minh Cốc một mình tận nửa tháng, có lẽ đã ủy khuất chết hắn rồi.
Nhưng trong mắt Hi Niên, Hi Hoài không phải quái gở, mà là trời sinh chán ghét mọi người mà thôi, một khi chọc hắn sẽ trở nên tàn nhẫn không thương tiếc.
Cái gì mà ủy khuất hoặc cảm xúc hối hận, hắn căn bản đều không có.
"Không đi thì quên đi." Dù sao cậu ta cũng không thích người đệ đệ này, Hi Niên ở trong lòng hừ lạnh, xoay người bước nhanh rời đi.
Trong phòng, Hi Hoài trở lại trước bàn, gãi cằm bé rồng con: "Không sao đâu."
Vừa rồi hắn nói chuyện gay gắt với người bên ngoài, lúc này ôn hòa không ít.
Tuyết Dĩ híp mắt cọ tật Hi Hoài tay, móng vuốt leo lên ống tay áo hắn, muốn hắn ôm mình.
Hi Hoài do dự một lát, bế bé rồng con lên đặt trong khuỷu tay.
—
Buổi tối, người hầu mang một phần bữa tối cho một người tới.
Tuyết Dĩ không đói, ngửi thấy mùi thơm liền muốn nếm thử hương vị, uống vài ngụm canh từ thìa của Hi Hoài.
Hi Hoài chạm vào cái bụng tròn vo của bé rồng con, không cho ăn nhiều.
Trước khi đi ngủ, Hi Hoài tắm rửa xong, thuận tay dùng khăn nóng lau người cho Tuyết Dĩ.
Chiếc khăn nóng quấn quanh người rất thoải mái, Tuyết Dĩ đứng dậy từ trên tay Hi Hoài: "Ngao ô!"
Hi Hoài lau xong sừng rồng, xoa bóp móng vuốt của Tuyết Dĩ: "Lớn lên cũng ngoan ngoãn như vậy thì tốt rồi."
Vốn dĩ hắn còn chút lo lắng Tuyết Dĩ sẽ không thích nghi được với môi trường mới, hiện tại xem ra Tuyết Dĩ rất ngoan ngoãn, lại nghe lời nên bớt lo hơn chút.
Nhưng Hi Hoài không quên, trước mặt hắn là một con rồng nhỏ đang trong thời kỳ ấu niên, là long tộc.
Chiếc khăn vẫn còn bốc hơi nóng, Tuyết Dĩ ngẩng đầu "phù phù", trong miệng phả ra làn sương lạnh, thoáng chốc đã tan biến.
Đến giờ đi ngủ, Hi Hoài nhìn thấy Tuyết Dĩ đã nằm yên trong ổ, liền tắt đèn lên giường.
Hắn vừa nằm xuống không bao lâu thì nghe thấy có tiếng động phát ra từ chiếc tủ thấp.
Tuyết Dĩ xoay người, nhìn về phía giường.
Ổ ngủ mà Hi Hoài chuẩn bị rất ấm áp, tất nhiên không thể so với đám cỏ dại trong rừng, nhưng bên cạnh Hi Hoài thì ấm áp hơn nhiều.
Tuyết Dĩ khe khẽ “ưm” một tiếng, đưa hai chân trước cào cào mép ổ, cố gắng thu hút sự chú ý của Hi Hoài.
Hi Hoài không có phản ứng, dường như đã ngủ rồi.
Rèm cửa không kéo kín, dưới ánh trăng nhàn nhạt, mắt của Tuyết Dĩ đã thích nghi với bóng tối, bé tự mình bước ra khỏi ổ, đi đến mép tủ thấp.
Khoảng cách từ tủ đến giường rất gần, Tuyết Dĩ háo hức thử sức, khom người, canh đúng thời điểm rồi nhảy vọt qua.
Bé rồng con ngã vào chiếc giường mềm mại, lăn một vòng, rồi nhanh chóng bò dậy.
Hi Hoài vẫn không phản ứng, ban ngày Tuyết Dĩ chưa từng lên giường, giờ phút này khá phấn khích, bé bước qua bước lại trên giường.
Giường rất rộng, vải trải giường trơn nhẵn khiến bé chạy dễ bị trượt, nhưng lại rất vui.
Tuyết Dĩ chơi một lúc lâu, cho đến khi mệt lả không mở nổi mắt nữa, bé thuận thế đổ người xuống nằm ở hõm cổ của Hi Hoài.
Hi Hoài hơi cựa quậy, Tuyết Dĩ dụi dụi vào má hắn, nhắm mắt lại liếm một cái rồi ngủ say ngay tức khắc.
Hi Hoài bị giam nửa tháng, bài tập chất đống ở trường đều được giao đúng hạn.
Nhưng hôm nay lại là ngày nghỉ nên ngày mốt hắn mới đến lớp.
Ngày hôm qua Tuyết Dĩ ngủ quá muộn, Hi Hoài rời giường khi bé còn chưa tỉnh.
Bé rồng con hoàn toàn không đề phòng, duỗi móng vuốt, để lộ cái bụng mềm mại, nghiêng đầu nằm bên gối.
Hi Hoài đắp chăn cho Tuyết Dĩ, ăn sáng qua loa vài miếng, nhìn lại thì bé vẫn chưa tỉnh.
Hắn dứt khoát bế bé rồng con còn đang ngủ say, nhét vào túi trong của áo khoác, rồi mang theo vài chiếc bánh rời khỏi phòng.
Hi Hoài cố tình chọn một lối đi vắng vẻ, lặng lẽ đi tới tàng thư các.
Trong tàng thư các có rất nhiều sách, đủ loại thể loại, hắn nhắm đúng mục tiêu, nhanh chóng tìm đến khu có gắn nhãn "Long tộc".
Sách ở giá không nhiều lắm, Hi Hoài tiện tay lấy một cuốn.
Cuốn sách ghi chép về vài phân nhánh của Long tộc, có Xích Diệm Long, Lôi Tiêu Long, Huyền Diệp Long, v.v...
Rồng là một chủng tộc đặc biệt kỳ lạ, từ khi sinh ra đã mang theo nguyên tố tự nhiên tinh khiết nhất, cũng sở hữu ma pháp nguyên tố mạnh nhất đại lục. Mỗi phân nhánh đều được đặt tên theo loại nguyên tố chúng am hiểu.
Sách có kèm hình ảnh, toàn là hình rồng trưởng thành, Hi Hoài tiếp tục lật sang những trang sau, ánh mắt dừng lại.
Trang này vẽ một con rồng toàn thân phủ vảy bạc, trông rất giống Tuyết Dĩ.
Dòng chữ bên dưới viết: “Bạc Tuyết Long là một trong những chủng rồng khá hiếm trong Long tộc, giỏi sử dụng băng ma pháp. Tương truyền Bạc Tuyết Long là biểu tượng của hy vọng và phúc lành, địa vị trong tộc tương đối cao.”
Nguyên nhân hiếm thấy cũng được giải thích: đại đa số rồng thích môi trường khô ráo, nóng ấm, còn Bạc Tuyết Long bẩm sinh mang theo hàn khí, tài năng lại trái ngược với môi trường thích hợp, nên tỷ lệ nở trứng thành công thấp hơn đôi chút.
Hi Hoài khẽ cau mày, đổi sang một cuốn sách khác.
“Long tộc tuy mạnh mẽ, nhưng tật xấu cũng không ít. Về bản chất, chúng là dã thú hạ đẳng, đa tình, lười biếng, tham lam, cố chấp. Dùng những từ này để miêu tả chúng thì không gì thích hợp hơn.” ( app truyện TᎽT )
Đa tình, lười biếng, tham lam, cố chấp...
Xung quanh không có ai, Hi Hoài kéo cổ áo, nhìn bé rồng con vẫn đang ngủ say bên trong.
Những miêu tả kia đúng là phù hợp với ấn tượng ban đầu của hắn về Long tộc, nhưng dường như chẳng liên quan gì đến Tuyết Dĩ.
Hi Hoài lại nhớ tới hôm qua, bé rồng vì tham ăn mà ăn không ít bánh đậu ngọt.
Có lẽ “tham lam” còn tạm chấp nhận được...
Thôi kệ, vẫn rất đáng yêu.
Con rồng mà hắn nhặt được, chắc chắn không giống như mấy thứ trong sách.
Dù vậy, Hi Hoài cũng hiểu rằng dị ma tộc không ưa rồng, cuốn sách này chắc chắn là do người dị ma viết ra, mang đầy định kiến.
Nguyên nhân hai tộc ghét nhau cũng rất đơn giản, rồng là một tộc bài ngoại, điểm này khá giống với dị ma tộc, hơn nữa cả hai đều đứng ở đỉnh cao sức mạnh của đại lục.
Dị ma tộc là hậu duệ của thần tộc, kiêu ngạo hiếu chiến, theo đuổi sự hoàn hảo, luôn cho rằng Long tộc chỉ là dã thú hạ đẳng, không xứng đáng sở hữu sức mạnh hùng hậu như thế.
Còn Long tộc thì chẳng ưa gì tác phong của dị ma tộc, cho rằng bọn họ giả tạo, rắc rối, và châm biếm rằng dị ma tộc chỉ là nhân loại cao cấp chứ chẳng đáng gọi là hậu duệ thần tộc.
Tóm lại là nhiều mâu thuẫn lớn nhỏ, chẳng ai phục ai.
Hi Hoài nhanh chóng lật qua vài quyển, cuối cùng tìm được đoạn ghi chép chi tiết về tập tính của Long tộc.
“Thích ánh nắng ấm áp, hang động khô ráo. Là loài ăn tạp nhưng mỗi con đều có sở thích riêng, để đảm bảo dinh dưỡng, đôi khi sẽ ép bản thân ăn cỏ.”
— Vậy là không thể ăn quá nhiều bánh đậu ngọt.
“Tràn đầy năng lượng, thích sống theo bầy.”
— Vậy phải dành nhiều thời gian chơi với bé rồng, tốt nhất là không nên rời đi quá lâu.
Cuối cùng trang sách còn có một lời cảnh báo:
“Một lời khuyên: tuyệt đối đừng cố nuôi dưỡng hoặc thuần hóa một con rồng. Chúng có sức tàn phá cực kỳ lớn, tuyệt đối không bao giờ nghe lời ngươi.”
Bé rồng con trong ngực đã tỉnh, khẽ kêu hai tiếng rồi chui đầu ra, cố lấy sừng rồng dụi vào cằm của Hi Hoài.
Hi Hoài đọc xong lời “cảnh báo” đó, liền trả sách về giá.
Hừ….
Người viết ra cuốn sách này chắc chắn chưa từng nuôi rồng bao giờ.