Sáng hôm sau, Hi Hoài tỉnh dậy sớm hơn mọi khi.

Hắn còn chưa mở mắt đã cảm nhận được một sinh vật nhỏ đang nằm gọn trong lòng bàn tay.

Chỉ vì tối qua do dự một chút, con rồng nhỏ này liền được đà lấn tới, dựa vào hắn ngủ cả đêm.

Bé rồng con vùi đầu lại, dường như đang mơ mộng, hai chân sau nhẹ nhàng đạp vài cái, hai chân trước ôm chặt cổ tay trong lòng.

Hi Hoài rũ mắt nhìn, một tay khác duỗi ra nhéo nhéo đôi sừng rồng nhỏ.

Không tỉnh.

Nếu mấy con rồng kia mà biết có một con non trong tộc bị lưu lạc bên ngoài, lại còn thân thiết với một chủng tộc đối địch như vậy, chắc chắn sẽ tức phát điên.

Hi Hoài lại nhắm mắt lại, chờ đợi tia nắng đầu tiên chiếu lên mặt cỏ.

Lòng bàn tay hắn động đậy, bé rồng con ngáp một tiếng, giẫm lên ống tay áo của Hi Hoài duỗi người.

Tuyết Dĩ lật người ngồi dậy, lắc lắc cặp sừng, rồi lại liếm liếm móng vuốt.

Hi Hoài nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích, tựa như còn chưa tỉnh.

Lòng bàn tay nằm suốt đêm vẫn còn ấm, Tuyết Dĩ vùi đầu ngửi ngửi, nhẹ nhàng đặt hai chân trước lên đó.

Trên tay Hi Hoài tràn ngập mùi hương của chính mình, giống như vỏ trứng, tỏa ra hơi ấm quen thuộc.

Tuyết Dĩ vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn mơ màng, há miệng định cắn lấy đầu ngón tay, như thể đang gặm vỏ trứng.

Bàn tay trước mắt đột nhiên cử động, Tuyết Dĩ không kịp phản ứng, rụt cổ lùi lại phía sau.

Hi Hoài ngồi dậy, trên mặt không có biểu tình: "Muốn ăn ta?"

Bé rồng con nghiêng đầu cọ cọ tay áo hắn, ánh mắt vô tội.

Hi Hoài chủ động duỗi ngón tay ra: "Đây, cắn một miếng đi."

Hắn muốn xem liệu một con rồng con này có thể làm tổn thương hắn hay không.

Tuyết Dĩ nhìn ngón tay trước mặt, ý thức mình đã cắn sai rồi, bé liền liếm nhẹ lấy lòng hắn.

Hơi thở của Hi Hoài hơi dừng lại, thu tay lại, từ dưới gốc cây đứng lên.

Buổi sáng, Hi Hoài như cũ không thể ngồi yên.

Đầu tiên hắn một mình đến dòng suối nhỏ, đơn giản rửa mặt một lát rồi bắt đầu đi dạo khắp nơi.

Bé rồng con không đi theo hắn, có lẽ nhìn hắn bước đi rất nhanh, biết hắn không muốn mang theo bé.

Mắt thấy mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu, Hi Hoài quay lại theo lộ trình ban đầu.

Bé rồng con vẫn như thường lệ ở trên mặt cỏ, từ xa nhìn thấy hắn, hưng phấn chạy tới.

Hi Hoài bước đến gần, chọn một chỗ ấm áp trong đám cỏ ngồi xuống, rồng con vẫn theo sát sau lưng, cái đuôi không ngừng vẫy.

Không biết có phải là do hắn bị ảo giác hay không mà hôm nay con rồng con này có vẻ nhiệt tình hơn thường ngày.

Hi Hoài trên mặt không biểu tình, kê tay ngủ một giấc, lại coi hắn trở thành cái gì? Tổ rồng?

Tuyết Dĩ nhìn Hi Hoài, ánh mắt tha thiết nhìn về phía hắn.

Hôm nay... cũng không mang về con mồi nào sao?

Hi Hoài dường như chưa bao giờ ăn, cũng không mang về con mồi nào.

Trước đây Tuyết Dĩ không để ý, nhưng giờ thì vỏ trứng đã ăn hết, món ăn duy nhất cũng không còn.

Bé rồng con lại gần ngửi ngửi, xác nhận trong tay Hi Hoài trống trơn.

Tuyết Dĩ có chút thất vọng nhưng vẫn cọ cọ ống tay áo của Hi Hoài, ngoan ngoãn nằm xuống bãi cỏ.

Khắp nơi yên tĩnh, Hi Hoài nheo mắt tận hưởng nắng gió thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "ọc ọc".

Hắn quay đầu nhìn bé rồng con bên cạnh.

Tuyết Dĩ xấu hổ rút chân lại, cố che bụng mình lại.

Hóa ra là... đói bụng?

Lúc đó Hi Hoài mới nhận ra vỏ trứng đã bị ăn hết rồi.

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến hắn.

Hi Hoài thu lại ánh mắt, thản nhiên như không.

Hắn không phải ba mẹ của rồng con, hắn chỉ tình cờ gặp được bé khi vào U Minh Cốc mà thôi, hắn không có nghĩa vụ phải chăm sóc.

Bé rồng con vẫn lặng lẽ nằm rạp xuống, cằm tựa lên những lá cỏ dày, móng vuốt vô thức cào cào mặt đất.

Hương cỏ xanh quẩn quanh bên chóp mũi, Tuyết Dĩ bắt đầu ngứa ngáy, kéo vài cọng cỏ dại bỏ vào miệng, nhưng lập tức nhè ra.

Chẳng ngon chút nào… Tuyết Dĩ đảo mắt nhìn quanh, rồi để ý đến một bông hoa dại cách đó không xa.

Hi Hoài thoáng nhìn thấy cảnh tượng này, lặng lẽ đi theo bé rồng con.

Bé rồng con đi đến dưới gốc cây, ngẩng đầu ngửi bông hoa nhỏ cao bằng mình rồi thật cẩn thận liếm nó.

Sau đó, bé rồng con nhăn mũi, lè đầu lưỡi hắt hơi một cái.

Thoạt nhìn trông rất đáng thương.

Tính ra thì còn bốn ngày nữa mới tới nửa tháng, bốn ngày sau, cửa Cốc đã đóng lại mới có thể mở ra.

Hi Hoài nghĩ thầm, nếu như rồng nhỏ thật sự chết đói thì làm sao bây giờ.

Một đứa bé yếu ớt thế này, chỉ biết nhai nhai cỏ dại thôi, huống hồ trong thung lũng cũng chẳng dễ tìm thức ăn.

Đến lúc đó thi thể được phát hiện, lại đối chiếu thời gian kiểm tra, nói không chừng còn sẽ trách hắn sao không kịp thời phát hiện.

Dù gì thì đây cũng là một con rồng, đâu phải linh thú bình thường.

Hi Hoài nhanh chóng chuẩn bị tốt tâm lý, đứng dậy: "Đi."

Tuyết Dĩ ngẩng đầu lên, đôi mắt kim đồng ngây thơ mờ mịt, theo bản năng cất bước đuổi kịp hắn.

Trong Cốc không có động vật, thức ăn nhiều nhất chỉ có quả dại, Hi Hoài không biết rồng có ăn trái cây hay không, dự định thử một lần.

Vốn đã lãng phí buổi sáng và giữa trưa, bước chân của Hi Hoài nhanh hơn một chút, bé rồng con phía sau không theo kịp.

Sau khi thấy Tuyết Dĩ vấp ngã lần thứ hai trong bụi cỏ, Hi Hoài không thể nhịn được nữa, tóm lấy bé rồng con vụng về nhét vào túi áo khoác.

Túi không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa vặn cho bé rồng con ở bên trong.

Tuyết Dĩ chưa từng lên cao như vậy, ban đầu còn hơi nhút nhát, lát sau mới dám thò nửa cái đầu ra khỏi miệng túi.

Tuyết Dĩ trong ánh mắt lộ ra vẻ tò mò, không ngừng nhìn chung quanh, duỗi móng vuốt hướng tới những cành cây đi qua.

Hi Hoài nhẹ nhàng ấn đầu bé rồng con xuống xuống: "Đừng lộn xộn."

Hiện tại không cần lo lắng bé rồng con có đuổi kịp được hay không, Hi Hoài bước nhanh hơn, tìm được một bụi cây lớn có quả màu vàng.

Hắn hái một trái, xé vỏ ăn luôn, sau đó hái trái khác đút cho bé rồng con trong túi ăn.

Bé rồng con liếm một chút nước quả, ngay sau đó nhắm mắt “phì phì” vài tiếng, co người rút sâu vào trong túi.

Không phải chỉ là hơi chua thôi sao...Hi Hoài đành phải vứt quả đó đi, đi tìm chỗ khác.

Suốt buổi chiều, Hi Hoài băng qua khu rừng, cố gắng cho bé rồng con ăn nhiều loại trái cây.

Trái cây rừng không có độc, cuối cùng hắn phát hiện rồng con không ăn trái cây chua đắng, trái cây có vị không ngon chỉ liếm vài cái, bé thích nhất trái cây ngọt.

Nhưng trái cây ngọt khó tìm, bận rộn suốt một buổi chiều trời cũng gần tối, Hi Hoài đành qua đêm bên cây ăn quả mới tìm được.

Cách đó không xa có một dòng suối nhỏ mới, vấn đề nguồn nước đã được giải quyết.

Bé rồng con nắm lấy tay Hi Hoài, uống nước từ lá cây, lo lắng mà nhìn xung quanh.

Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, Tuyết Dĩ không dám chạy lung tung, một tấc cũng không rời mà đi theo Hi Hoài, khi hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, bé thuần thục dán sát vào vào lòng bàn tay hắn.

Hi Hoài nhắm mắt nằm xuống: "Ngủ đi."

Chiều nay hắn cũng có chút mệt mỏi, trong cốc ma lực thiếu hụt, tiêu hao thể lực càng nhiều.

Không ngờ chỉ vì đi tìm đồ ăn cho một con rồng con mà lại tốn sức hơn cả làm bài tập ở trường.

Bé rồng con trong lòng bàn tay giật giật, điều chỉnh tốt tư thế, ôm chặt lấy cổ tay ấm áp.

Hi Hoài rũ mắt liếc nhìn, bé rồng con hô hấp chậm rãi, cái đuôi cũng đáp trên tay hắn.

Chờ khi con rồng này trưởng thành, không biết liệu bé có còn giữ được ký ức của mấy ngày này không.

Một đêm qua đi Hi Hoài dẫn bé rồng con tỉnh ngủ ra suối uống nước.

Tuyết Dĩ học theo bộ đang của hắn, dùng hai chân trước ướt vỗ nhẹ lên mặt, liếm nước trên lá rồi nhổ ra.

Bữa sáng là mấy quả dại ngọt, Tuyết Dĩ ăn hai quả, Hi Hoài chỉ ăn một cái.

Hi Hoài buổi sáng không đi đâu, ngồi bên bờ suối phơi nắng.

Tuyết Dĩ nằm sấp bên bờ, thi thoảng vươn vuốt chạm vào dòng nước đang chảy.

Hi Hoài vẫn luôn chú ý bên bờ, đề phòng bé rồng con vô tình rơi xuống.

Với đôi mắt sắc bén, bắn chợt nhận thấy có thứ gì đó đang chuyển động dưới nước.

Hi Hoài xoay người ngồi dậy, gạt bé rồng con ra, cúi đầu nhìn kỹ.

Dưới dòng suối trong vắt, có hai con tôm nhỏ đang ăn rêu ven bờ.

Chỗ này hầu như chẳng ai đến, hai con tôm hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, cứ thế bơi lội, thân thể bán trong suốt rung rinh.

Hi Hoài hơi nheo mắt lại, luồng ma khí phóng ra lặng lẽ trườn xuống đáy suối, quấn chặt lấy hai con tôm còn sống.

"Bộp——"

Mặt nước bắn tung lên, hai con tôm rơi chính xác vào tay Hi Hoài, ngay sau đó bị chia làm bốn phần.

Động tác của Hi Hoài sạch sẽ lưu loát, khi đầu tôm rơi xuống đất, đuôi tôm vẫn trên đầu ngón tay vẫn còn nhỏ giọt nước.

Hắn lại ngẩng đầu lên, bé rồng con ngơ ngác nhìn sang, lại nhìn về phía đầu tôm trên mặt đất, vô thức lùi về sau nửa bước, rõ ràng có chút nhút nhát.

Hi Hoài cau mày, trầm mặc một lát: "Muốn ăn không?"

Tuy rằng không biết Hi Hoài đang tóm lấy cái gì, đầu tôm rơi xuống có chút đáng sợ, nhưng khi nghe đến từ "ăn", Tuyết Dĩ vẫn có chút tò mò.

Bé rồng con chậm rãi đến gần, ngồi xổm trong tầm tay Hi Hoài, cẩn thận ngửi đuôi tôm, không hề có ý định ăn.

Không thích ăn đồ sống?

Vì vậy Hi Hoài tìm một vài cành cây khô, sử dụng ma khí để tạo ra ngọn lửa.

Hai con tôm rất nhỏ, không cần nhiều lửa, hắn tụ hai luồng ma khí trong lòng bàn tay — một luồng bao lấy tôm, một luồng điều khiển ngọn lửa trên cành cây.

Những con tôm trong suốt được nướng đến biến thành màu đỏ, hương thơm dần tràn ra.

Tuyết Dĩ nhìn không chớp mắt, đôi mắt kim đồng mở to, nhịn không được ra tiếng: "Ô!"

Thanh âm trong trẻo, giống như ở khen ngợi: "Oa ——"

Trong lòng Hi Hoài có một loại cảm giác thành tựu quỷ dị, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra.

Tôm chín rất nhanh, hắn đợi đến khi nhiệt độ giảm xuống, không còn nóng nữa thì gỡ vỏ tôm đưa cho Tuyết Dĩ.

Bé rồng con đã mong chờ từ lâu, ăn sạch hai con tôm, còn hào hứng chạy ra bờ suối, muốn xem còn con nào nữa không.

Đáng tiếc, hoàn cảnh trong cốc không giống bình thường, muốn tìm được hai con tôm cũng không phải chuyện dễ dàng.

Bé rồng con ngồi xổm hồi lâu mới chịu từ cuộc, quay về cọ cọ tay Hi Hoài.

Hi Hoài sờ soạng một phen, nhẹ nhàng gãi cằm rồng con.

…..

Ba ngày sau, đã đến ngày Hi Hoài rời khỏi cốc.

Không biết khi nào cửa cốc sẽ mở, hắn đưa Tuyết Dĩ về lại bãi cỏ nơi ban đầu phát hiện ra nó.

Tuyết Dĩ còn chưa biết hắn sắp phải đi, trở lại nơi quen thuộc thì vô cùng vui vẻ, đào bới lá khô chơi đùa khắp nơi.

Hi Hoài mang theo hai quả trứng rồng đi tới gốc cây, lấy quả dại trong túi ra.

Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, không nhìn ra cảm xúc, chỉ chất đống quả dại lại với nhau.

Cho dù sau khi hắn rời đi các tộc nhân tiến vào cốc không tìm được chỗ này, thì số trái cây mọng nước này cũng đủ để Tuyết Dĩ ăn trong ba đến bốn ngày.

Kỳ thật Hi Hoài cũng có thể trực tiếp đem Tuyết Dĩ mang theo, giao cho người đến đón là được.

Nhưng hắn không muốn làm như vậy, không thể giải thích tại sao, nhưng hắn luôn cảm thấy có chút bực bội.

Khi mặt trời dần lên cao, Hi Hoài ngồi dưới gốc cây, nhạy bén nắm bắt âm thanh kỳ dị trên bầu trời.

Cửa cốc đã mở.

Hắn vỗ vỗ bụi cỏ: "Lại đây."

Nghe thấy tiếng động, bé rồng con chạy tới gần, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

"Ngươi ở lại đây," Hi Hoài thấp giọng nói, “Đừng chạy lung tung.”

Thiếu niên tựa hồ tâm tình không tốt, bé rồng con ưỡn ngực, vẫn không nhúc nhích, chứng tỏ bé rất nghe lời.

Hi Hoài khẽ mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói gì, quay người đi về phía cửa cốc.

Hắn bước đi rất nhanh, Tuyết Dĩ nhìn theo bóng lưng hắn, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Ô..."

Không biết Hi Hoài có nghe thấy không, hắn không quay đầu, khuất dần giữa rừng cây.

Ngoài cửa cốc, phó quan tới đón người.

Ông ta kiên nhẫn chờ đợi, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước ra, ông ta chạy nhanh ra đón: "Điện hạ."

Sắc mặt Hi Hoài không tốt lắm, phó quan cũng không lấy làm lạ, hạ giọng nói: “Mấy ngày qua ngài vất vả rồi.”

Ông ta cũng nói cho Hi Hoài, Hi Mông Á cũng rất nhớ hắn, chỉ là mấy ngày nay rất bận, không có thời gian tự mình tới đón hắn.

Hi Hoài đáp qua loa: “Phải rồi, ta…”

Phó quan nhìn về phía hắn, chờ đợi nửa câu sau của hắn.

Ma xui quỷ khiến, Hi Hoài chợt dừng bước: “Ta để quên vài thứ bên trong.”

Phó quan nghi hoặc: "Là cái gì?"

Hi Hoài không trả lời, quay người định bước đi: “Ta quay lại tìm, sẽ nhanh thôi.”

Hắn tay không đi vào, vòng tay trữ vật cũng bị thu lại, quần áo vẫn nguyên vẹn trên người.

Nhưng trong cốc trống trải, chỉ có cây cỏ, phó quan mặc dù có chút kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Hi Hoài vừa đi được vài bước lại quay về, ngẩng cằm nói: “Đưa áo khoác của ngươi cho ta, hơi lạnh.”

Để băng bó vết thương trên chân, phần vạt áo của hắn đã bị xé rách tả tơi.

Phó quan nhanh chóng cởi áo khoác, Hi Hoài cầm lấy vừa đi vừa mặc vào.

Áo khoác có hơi lớn đối với hắn, nhưng cũng thích hợp.

Hắn bằng mau tốc độ quay trở về, cho đến khi nhìn thấy một thân ảnh màu trắng bạc dưới gốc cây.

Bé rồng con vẫn còn nằm ở vị trí ban đầu, khi nghe thấy động tĩnh, bé bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Hi Hoài dừng lại, quỳ xuống nói: "Lại đây."

Lời còn chưa dứt, bé rồng con đã dựng đuôi lên, kích động chạy đến chỗ hắn.

Hi Hoài đưa tay chạm vào chóp mũi của bé rồng con: "Đi theo ta đi."

Bé rồng con không hề do dự leo lên lòng bàn tay của thiếu niên

Không lâu sau, Hi Hoài lại xuất hiện ở gần cửa cốc.

Hắn quấn chặt chiếc áo khoác lớn, cúi đầu nhìn không rõ vẻ mặt, tiến lại gần: "Trở về."

Phó quan muốn hỏi xem hắn đã tìm được đồ chưa, nhưng do dự một lát, không nói gì, gật đầu rồi đi trước dẫn đường.

Phía sau, Hi Hoài liếm liếm đôi môi khô khốc, đè nén hưng phấn trong lòng.

Trong túi trong của áo khoác, một bé rồng con đang an tĩnh ở bên trong.

Theo sự dặn dò của Hi Hoài, bé rồng con không phát ra âm thanh nào, bé cố gắng dang rộng cơ thể ra, để không dễ dàng bị phát hiện.

Khi không ai chú ý, Hi Hoài sờ vị trí túi, trấn an Tuyết Dĩ đang trốn bên trong.

Hắn đã suy nghĩ kỹ, giao Tuyết Dĩ cho những tộc nhân khác có lẽ không thỏa đáng.

Một con rồng ở lại trong lãnh thổ của Dị Ma tộc là chuyện chưa từng xảy ra, sẽ phát sinh chuyện gì đó khó lường, đưa bé về Long tộc sẽ rất phiền toái, thậm chí có thể xung đột với Long tộc.

Tóm lại, Hi Hoài nghĩ ra rất nhiều lý do, thành công thuyết phục chính mình.

Điểm mấu chốt nhất là về sau có thể hắn sẽ không bao giờ gặp lại bé rồng con này nữa.

Vì vậy hắn quyết định bí mật mang Tuyết Dĩ về, tự mình chăm sóc.

Về phần tương lai——

Về sau lại tính tiếp.

Hi Hoài luôn làm mọi việc theo ý mình, suy nghĩ quá nhiều hoàn toàn không phải tác phong của hắn.

Cùng lắm thì nói là hắn nhặt được, tưởng bé là linh thú bình thường, nên giữ lại nuôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play