Ngoài cửa quán bar người qua kẻ lại, hai người cứ ngồi trên ghế đưa mắt nhìn nhau cứ như có kết giới ngăn cách với thế giới ồn ào xung quanh. Ba giây sau, Kỷ Thụy đứng bật dậy, nói:
- Bà chị kia mách lẻo với chú hả?
- Ngày nào cô cũng đi khiếu nại, khiếu nại đến nỗi người ta phải nghỉ việc thì sao người ta không mách tôi cho được? - Tạ Uyên hỏi ngược lại.
Kỷ Thụy tức giận đùng đùng:
- Là bà chị đó đổ cho cháu cái tội trộm thẻ của chú ngay trong tiệm trước mà, cháu khiếu nại một tí thì có làm sao?
- Chẳng phải cô ta đền cho cô rồi hả? - Tạ Uyên không hiểu tại sao cô lại tức.
Kỷ Thụy trả lời rất hợp lý:
- Đền thì sao, bộ chú không thấy tội phạm đều phải đền bù thiệt hại trước rồi mới đi bóc lịch hả? Chị ta tưởng thanh toán cho cháu là mọi chuyện cho qua được sao?
Tạ Uyên im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Kỷ Thụy. Cuối cùng cô không nhịn nổi nữa, bèn nắm ống tay áo của anh, làu bàu:
- Sau khi chị ta tung tin chú đi vay tiền thì Tạ thị tổn thất bao nhiêu?
Ánh mắt Tạ Uyên hơi dao động: - Quản gia kể cô nghe à?
- Tổn thất bao nhiêu ạ? - Kỷ Thụy bắt đầu cạy nút tay áo của anh.
Tạ Uyên: - Hai nhà máy, hai ba chục triệu gì đó.
- ...Hình như cháu khiếu nại còn ít quá. - Kỷ Thụy hít hà một hơi.
Có lẽ đối với Tạ Uyên bây giờ thì hai nhà máy chẳng đáng là bao, nhưng đối với anh của năm mười sáu tuổi thì có khi đã đủ dồn anh vào đường cùng rồi. Nhưng may là anh đã chịu đựng được, nếu không... Kỷ Thụy rùng mình một cái, nhớ tới những người nhảy lầu tự tử vì phá sản khác. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Tạ Uyên thấy vẻ hoảng hốt trên mặt cô không giống giả vờ, đột nhiên sinh ra một chút hứng thú:
- Sao thế, sợ tôi không chịu đựng được khiến cô không còn tài sản để kế thừa à?
Anh còn nhớ Kỷ Thụy từng nói anh sẽ để lại toàn bộ tài sản cho cô. Kỷ Thụy hừ nhẹ một tiếng:
- Đúng rồi đó, tiền của chú chính là tiền của cháu, chị ta hại chú có khác nào đang hại cháu đâu? Bộ cháu trả đũa lại là sai à?
- Có gì đâu mà sai, chỉ là qua nhiều năm rồi, đột nhiên cô nhắc mãi chuyện cũ sẽ khiến người ta thấy nhà họ Tạ quá hẹp hòi. - Tạ Uyên vắt chéo chân, khí chất nhàn tản thoạt nhìn không hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Kỷ Thụy gãi mũi, nói: - Vậy lúc đó chú đã trả thù lại chưa?
- Là tự tôi đưa ra quyết định sai lầm, bất cẩn làm lộ tình hình thực tế của Tạ thị thì liên quan gì tới người ta mà đòi trả thù? - Tạ Uyên nhướng mày, trong đôi mắt đen nhánh của anh ánh lên sự dịu dàng dưới ánh đèn đường mờ tối.
Kỷ Thụy: - ...Chú rộng lượng như vậy thật hả?
Tạ Uyên khựng lại một cái, phát hiện cô vẫn còn khẩy nút tay áo của mình thì lập tức giật tay áo về với gương mặt không cảm xúc.
- Tôi vốn rộng lượng như vậy đấy. Muốn trụ lại đến cuối trong giới kinh doanh này thì phải chú trọng nhân phẩm, chuyện nào qua rồi thì cho qua, hòa khí sinh tài, nhiệt tình hỗ trợ người khác mới là lẽ phải. - Anh thản nhiên nói: - Tôi đã nói chuyện với người bên trung tâm thương mại Thành Nhiên rồi, tất cả những đơn khiếu nại của cô trước đó đều bị hủy. Sau này cô đừng đi kiếm chuyện với người ta nữa, có nghe thấy không?
Kỷ Thụy thấy anh như tỏa ra hào quang của sự lương thiện và chính nghĩa thì sửng sốt một lát, sau đó mới lúng ta lúng túng gật đầu:
- Biết rồi ạ, biết rồi ạ.
Lúc Tưởng Cách chạy tới thì đã qua nửa tiếng. Anh ta trao đổi ánh mắt với Kỷ Thụy, nhận ra có lẽ họ đã chờ rất lâu nên chủ động nói trước khi Tạ Uyên kịp lên tiếng:
- Tổng giám đốc Tạ, xe gặp trục trặc nên tôi đi sửa xe với tài xế.
- Chứ không phải đi ăn mì hả? - Tạ Uyên thản nhiên hỏi ngược lại.
Tưởng Cách: ...
Kỷ Thụy nhìn trời tỏ vẻ không liên quan. Một ngày đẹp trời cứ thế kết thúc bằng việc thư ký Tưởng bị trừ sạch tiền thưởng ba tháng.
Chuyện đầu tiên Kỷ Thụy làm sau khi về nhà là chạy tót vào bếp ăn hai miếng bánh tart trứng để chúc mừng mình không bị đuổi ra khỏi nhà, ăn xong lại tới nhà kho một chuyến.
Hai mươi phút sau, cửa phòng Tạ Uyên bị gõ vang. Anh mới vừa tắm xong, nghe thấy tiếng gõ cửa thì nhíu mày, khoác tạm áo tắm dài lên rồi đi mở cửa. Bên ngoài không có ai nhưng dưới đất có một chậu nước nóng, bên cạnh còn tinh tế mà viết một hàng chữ nhỏ: Chú út, ngâm chân trước khi ngủ sẽ giúp ngủ ngon hơn đấy!
Vẻ mặt Tạ Uyên vẫn vô cảm, nhìn thoáng qua mắt cá chân trái hơi sưng đỏ vì buổi tối đứng quá lâu của mình.
Một đêm trôi qua.
Hôm sau lúc Kỷ Thụy rời giường đã tám giờ rưỡi rồi, cô rề rà rời giường, rề rà vệ sinh cá nhân, lại rề rà xuống phòng ăn dưới lầu một... Sau đó nhìn thấy Tạ Uyên đang ngồi bên trong dùng bữa sáng.
- Ủa chú út? - Cô tỏ vẻ ngạc nhiên ngồi xuống đối diện anh: - Sao chú chưa đi làm nữa vậy?
- Không bận gì thì đi làm làm gì? - Tạ Uyên hỏi ngược lại.
Kỷ Thụy: - Chứ không phải hôm qua chú nói phải tới trụ sở để họp sao?
- Họp hội đồng quản trị, bảy giờ tối mới bắt đầu. - Tạ Uyên trả lời.
Kỷ Thụy bừng tỉnh, nhận bữa sáng do bác quản gia bưng tới. Sau nhiều ngày không gặp mặt, cuối cùng hai chú cháu không thân cũng chẳng quen lại ăn chung một bữa. Kỷ Thụy ăn được một nửa thì Tạ Uyên đứng dậy đi lên lầu. Cô cắn một miếng bánh mì, hỏi:
- Chú đi đâu đấy ạ?
- Đi ngủ nướng. - Tạ Uyên chẳng thèm quay đầu lại.
Kỷ Thụy đáp lại một tiếng rồi tiếp tục ăn phần của mình, ai ngờ ngay sau đó bác quản gia lại ngồi xuống trước mặt cô.
- Hôm nay cháu có đi khiếu nại nữa không? - Ông ấy hỏi.
Lúc Kỷ Thụy mới ở lại đây, ông ấy vẫn còn khá đề phòng cô. Nhưng kể từ khi cô dứt khoát đi báo thù sau khi nghe về quá khứ của cậu chủ thì ông ấy cảm thấy cô bé này không tệ chút nào, cũng thân thiết với cô hơn. Quả nhiên, giữa người với người phải có chung kẻ thù thì mới có thể rút ngắn khoảng cách một cách nhanh chóng.
Hoàn toàn không biết bác quản gia đang nghĩ gì, Kỷ Thụy bĩu môi:
- Không đi nữa ạ, chú út cấm cháu đi rồi.
- Cái cô kia mách lẻo với cậu chủ hả? - Phản ứng của bác quản gia không khác gì cô hôm qua: - Chẳng phải đơn khiếu nại đều được giấu tên sao? Sao cô ta lại biết cháu khiếu nại? Đừng nói là cô ta mượn quan hệ để trích xuất camera đấy nhé?
Kỷ Thụy chỉ cười không nói, bác quản gia lại buông tiếng thở dài:
- Thôi vậy, dù sao cái trò khiếu nại này chỉ có tác dụng với những người đi làm thật thôi, chứ với kiểu cô chiêu nhà giàu như cô ta thì chẳng khác nào gãi ngứa. Không đi nữa thì không đi nữa vậy.
Kỷ Thụy thấy vẻ mặt tiếc hùi hụi của bác quản gia thì sực nhớ tới hình tượng tỏa sáng của chú út đêm qua lúc dạy cô phải biết làm việc thiện, giúp đỡ mọi người, không khỏi lắm miệng hỏi một câu:
- Lúc trước bọn họ hại chú út như vậy mà chú ấy không trả thù tí nào à?
- Giai đoạn đó cậu chủ bận tối mắt tối mũi, lấy đâu ra thời gian trả thù? Hơn nữa cậu chủ nói nếu đặt cậu ấy trong tình huống đó thì chắc chắn cậu ấy cũng sẽ tìm cơ hội thu mua tài sản của đối phương. Vậy nên thay vì than trời trách đất, còn không bằng tự kiểm điểm lại mình. - Bác quản gia trả lời.
Không ngờ chú út thật sự tốt bụng và chính nghĩa như thế! Kỷ Thụy vô cùng kính nể.
- Nhưng sau này rảnh rồi thì cậu ấy thuê tám người chuyên đi khiếu nại, đâm đơn khiếu nại suốt một năm ở đủ các mặt của tập đoàn Viễn Hàng như khả năng đảm bảo an toàn phòng cháy chữa cháy, xử lý chất thải bảo vệ môi trường, hợp đồng lao động... Còn giật liên tiếp năm sáu hợp đồng làm ăn lớn của họ, đến khi bố Triệu Tiểu Vũ tới nhà khóc lóc than thở mới coi như chấm dứt.
Kỷ Thụy: ...
- Kể ra mới thấy cách làm của hai chú cháu không khác gì nhau. - Bác quản gia trầm tư: - Đây là sức mạnh của huyết thống hả?
- ...Không không không, cháu còn thua xa chú ấy. - Kỷ Thụy nhanh chóng xua tay, kiên quyết vạch rõ giới hạn với Tạ Uyên.
Đến tối Tạ Uyên mới đến công ty để mở họp nên anh có cả ngày để nghỉ ngơi. Và cũng chính vào ngày này anh đã tận mắt nhìn thấy người nào đó sống cuộc sống về hưu mà bao năm anh mong muốn ra sao sau khi nghênh ngang vào nhà anh.
Lúc Tạ Uyên tỉnh dậy sau giấc ngủ nướng thì đã mười giờ rồi, mới xuống dưới lầu là thấy Kỷ Thụy đang nằm trên sô pha, vừa ăn quýt vừa cày phim. Chờ anh vào bếp pha ly sữa mang ra thì quả quýt trong tay cô đã biến thành quả xoài.
Ăn trái cây xong là tới bữa trưa, ăn xong bữa trưa thì đi ngủ trưa, tỉnh dậy lại tiếp tục cày phim, đến lúc trời chập tối mới chịu đứng dậy vào vườn hái hoa hồng.
- Ủa chú út, sao năm giờ rồi mà chú còn chưa đi? - Kỷ Thụy quay về phòng khách thấy anh vẫn ở đây nên quan tâm hỏi thăm.
Tạ Uyên lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt khó đoán, khiến cô không khỏi đứng thẳng dậy, đưa hoa cho anh:
- ...Cháu cố ý vào vườn hái tặng chú đó. - Thật ra là muốn cắm trong phòng mình.
Tầm mắt Tạ Uyên dừng lại trên mấy đóa hoa hồng, hỏi:
- Lát nữa cô tính làm gì?
- Ăn cơm, xem một tập phim truyền hình rồi đi tắm, sau đó lên giường cày phim tiếp. - Kỷ Thụy trình bày đơn giản kế hoạch sinh hoạt của mình, còn không quên cảm khái: - Một ngày có chừng đó thời gian không đủ dùng chút nào.
Tạ Uyên im lặng một giây: - Đi thay đồ đi, tới công ty với tôi.
- Tới công ty làm gì ạ? - Kỷ Thụy khó hiểu. ( truyện trên app t.y.t )
Tạ Uyên ngước mắt, đáp lại với vẻ bâng quơ:
- Chẳng phải cô sẽ kế thừa tài sản của tôi sao? Không học quản lý doanh nghiệp cho đàng hoàng thì sao tôi có thể yên tâm giao công ty lại cho cô được.
- ...Cảm thấy tức thì nói thẳng đi ạ, cần gì lấy cháu ra làm cớ, hơn nữa chú có tin chuyện cháu xuyên không về đâu. - Kỷ Thụy vừa cằn nhằn vừa lên lầu thay sang bộ váy mà hôm qua chưa có dịp mặc ra ngoài.
Tạ Uyên không mù, nhận ra đây là bộ váy hôm qua nên hàng lông mày lập tức nhíu lại:
- Bộ nhà họ Tạ sắp phá sản hả?
Kỷ Thụy hiểu anh muốn nói gì, cười hì hì đáp:
- Tại cháu tiết kiệm tiền cho chú nên không dám mua nhiều đó.
- Bác quản gia đang giữ thẻ, cái gì nên quẹt thì quẹt đi. - Tạ Uyên nói rồi liếc nhìn cô một cái: - Dù sao nếu cuối cùng chứng minh được cô nói dối thì cô xài bao nhiêu phải trả lại tôi bấy nhiêu mà.
Chậc, đúng là nhà tư bản có khác.
Kỷ Thụy cười ngoan ngoãn, đáp: - Biết rồi ạ.
Hai chú cháu "tâm sự thân thiết" với nhau xong thì cùng tới phòng ăn dùng bữa. Hôm nay nhà bếp làm món sườn non áp chảo với bơ và hương thảo, Kỷ Thụy ăn ngon lành, còn luôn miệng khen những lời mát lòng mát dạ khiến đầu bếp cười ngoác miệng tới tận mang tai, còn làm thêm cho cô hai cái bánh tart trứng.
Tạ Uyên thờ ơ trước cảnh này, chờ đến khi trong phòng ăn chỉ còn hai người họ mới lạnh lùng mở miệng:
- Dẻo miệng.
Kỷ Thụy cười hì hì:
- Mẹ cháu nói làm người phải biết khôn khéo, nói lời hay cũng không mất đồng nào, đã thế chỉ cần nói thêm vài câu là nhận được lợi ích thực tế, thế thì sao lại không làm? Huống chi bác đầu bếp nấu ngon thật mà.
- Ăn nhanh lên, phải đi rồi. - Tạ Uyên liếc cô một cái.
Kỷ Thụy đáp một tiếng, sau đó nhét miếng bánh tart cuối cùng vào miệng.
Nói là phải đi nhưng sau khi ăn xong Tạ Uyên còn đi tắm một cái, thay một bộ đồ mới, tới lúc ra khỏi cửa cũng sáu giờ rưỡi rồi. Ấy vậy mà trông anh không vội tí nào, còn vòng sang đường Vành đai 3 để mua cà phê, lúc tới công ty thì đã bảy giờ rưỡi.
Nhìn anh bước vào phòng họp, Kỷ Thụy kéo Tưởng Cách đang soạn tài liệu bên cạnh một cái:
- Ch... Anh Tưởng, chú út đến trễ như vậy không sao thật à? Mặc dù chú ấy nắm trùm trong công ty nhưng huênh hoang như thế không hay lắm đâu.
- À, bình thường ngài ấy không như vậy. - Tưởng Cách chẳng buồn ngẩng đầu lên: - Chủ yếu là do hôm nay họp với hội đồng quản trị với những cổ đông đầu tiên công ty. Cô cũng biết mấy người đó rồi đó, tư tưởng lạc hậu lại được cái hay lải nhải, rõ ràng không còn tham gia quản lý công ty từ lâu nhưng tháng nào cũng muốn tới công ty một chuyến để nghe báo cáo, đụng chuyện gì cũng muốn xen vào phản đối một tí nên tổng giám đốc Tạ thấy phiền muốn chết, có thể kì kèo chơi giờ dây thun được bao lâu hay bấy lâu.
- Nếu không thích như vậy thì sao không pha loãng cổ phiếu* của họ, trực tiếp hủy bỏ họp cổ đông thường kỳ? - Kỷ Thụy khoanh tay, hỏi.
*Pha loãng cổ phiếu (Equity dilution): Là khi doanh nghiệp phát hành thêm cổ phiếu khiến cho tỷ lệ sở hữu cổ phiếu của các cổ đông hiện tại giảm xuống, kéo theo đó là quyền biểu quyết và các quyền lợi kèm theo cũng bị giảm xuống.
Tưởng Cách đã soạn xong tài liệu, quay đầu nhìn cô một cái:
- Quy mô của Tạ thí rất lớn nên việc pha loãng cổ phiếu khá phiền toái, huống chi lời nói của bọn họ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến quyết sách của công ty, chỉ bị cái tật cố ý nói nhiều nhằm thể hiện sự tồn tại của bản thân thôi, mỗi tháng chỉ cần nhịn ba tiếng là được, cần gì phải phức tạp hóa vấn đề lên. Nói tới đây thôi cô Thụy Thụy, cô đi tìm trợ lý xin mật khẩu WiFi rồi ngồi sô pha cày phim đi, tôi cũng phải vào trong rồi.
Tưởng Cách nói xong cũng bước vào phòng họp.
Kỷ Thụy sờ chiếc điện thoại chỉ cần không có Internet là không khác gì cục gạch của mình, vừa nghĩ không có giấy tờ tùy thân thì làm sao để làm thẻ sim, vừa đi tới văn phòng trợ lý. Không ngờ vừa tới cửa thì chị trợ lý xinh đẹp cũng bước ra.
Hai người nhìn nhau, chị trợ lý cười hỏi:
- Chào em, xin hỏi có việc gì không?
- ...Chị tính ra ngoài ạ? - Tính hỏi mật khẩu WiFi nhưng đột nhiên Kỷ Thụy sửa lời.
Chị trợ lý gật đầu:
- Xuống lầu mua trà bánh cho cuộc họp, Thụy Thụy có muốn ăn gì không để chị mua thêm.
- Chuẩn bị trà bánh cho những cổ đông đang họp với chú út ấy ạ? Bây giờ cuộc họp đã bắt đầu rồi, sao không chuẩn bị trước vậy? - Kỷ Thụy tò mò.
Chị trợ lý đáp:
- Các cổ đông thích bánh nướng của tiệm Vĩnh Hòa Ký ở phố Đông, còn muốn uống nước ép trái cây tươi nên lần nào tụi chị cũng chờ cuộc họp bắt đầu rồi mới đi mua. Mua xong về tới mất khoảng một tiếng là đúng lúc họ họp hành mệt mỏi, nghỉ ngơi mười phút ăn uống rồi lại tiếp tục.
- ...Mấy người này cũng khó chiều thật. - Kỷ Thụy mắc cười.
Chị trợ lý cười khổ:
- Tụi chị chỉ là chân sai vặt đi mua đồ thôi nên còn đỡ, chứ tổng giám đốc Tạ và thư ký Tưởng phải nghe họ lải nhải ba tiếng mới là mệt thật đấy.
Kỷ Thụy bĩu môi, thấy cô ấy định ra ngoài thì đột nhiên ngăn cản:
- Em đi với chị nhé.
- ...Em hả? - Chị trợ lý chần chờ.
- Ngồi không cũng không có gì làm, chi bằng đi theo chị gái xinh đẹp. - Kỷ Thụy cười hì hì đẩy cô ấy ra ngoài, trợ lý cũng dở khóc dở cười chiều theo ý cô.
Họp hội đồng quản trị với những cổ đông đầu tiên của Tạ thị xem như là truyền thống bắt đầu từ đời ông nội Tạ Uyên, mấy chục năm qua vẫn tiếp diễn như vậy nên cũng được xem là một trong những truyền thống đặc sắc của công ty. Bây giờ Tạ Uyên đang ngồi ở cuối bàn họp dài, theo dõi hội nghị thường kỳ bắt đầu từ đời ông nội mình đang diễn ra với gương mặt lạnh tanh không cảm xúc.
Tưởng Cách giải thích xong một dự án, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, bước tới trước mặt anh:
- Tổng giám đốc Tạ, hạng mục kế tiếp tới lượt ngài nói nhé, chứ tôi sắp gục rồi.
- Tăng thưởng. - Tạ Uyên ngước mắt.
Tưởng Cách: - Đây không phải là vấn đề về tiền bạc...
Tạ Uyên nhúng ngón tay vào nước viết lên bàn một con số, tim Tưởng Cách như hẫng mất một nhịp:
- Tổng giám đốc Tạ, để tôi lên cho!
Trên mặt Tạ Uyên lộ ra vẻ thương hại, cũng nghiêm túc cân nhắc xem kỳ họp lần sau có nên mua cặp nút bịt tai khó thấy hay không, sau đó giao tất cả mọi chuyện cho Tưởng Cách làm. Dù sao anh cũng chi tiền mà, không tận dụng triệt để thì phí quá.
Chỉ thương thư ký Tưởng không biết suy nghĩ trong đầu ông sếp nhà mình bây giờ, còn đang giải thích cẩn thận tại sao phải làm vậy cho từng hạng mục. Cuối cùng nói liền tù tì một tiếng đồng hồ cũng đến giờ giải lao, anh ta ỉu xìu quay về bên cạnh Tạ Uyên.
- Tôi chịu thua rồi tổng giám đốc Tạ, bây giờ cho dù ngài nhượng cái chức tổng giám đốc cho tôi thì tôi cũng không ráng nổi nữa. - Giọng Tưởng Cách khàn khàn, giọng kính mạ vàng trượt xuống.
Tạ Uyên nhếch môi, đang định mở miệng nói gì đó thì cửa phòng họp đột nhiên mở ra.
- Thành thật xin lỗi các vị, bánh hôm nay là của tiệm Vĩnh Hòa Ký, hơn nữa còn mới ra lò nên chậm trễ một chút. - Trợ lý nói, sau đó phân phát đồ tới bàn của từng vị cổ đông.
Tưởng Cách liếc mắt một cái đã nhận ra phần của mình và Tạ Uyên khác với những người khác, đang định lên tiếng hỏi thì lại nghe trợ lý nhỏ giọng giải thích:
- Mấy món trà bánh này đều là cô Kỷ chọn, tôi chỉ phụ trách thanh toán thôi.
Tạ Uyên nghe vậy, khẽ nhướng mày.
Thời gian giải lao, thế giới như yên bình hơn một chút. Tưởng Cách nếm thử bánh và nước trái cây của mình, sau đó quay đầu nói với Tạ Uyên:
- Hình như cũng không có gì đặc biệt.
- Của anh không đặc biệt nhưng của họ thì có đó. - Nói rồi anh ra dấu cho Tưởng Cách nhìn về phía trước.
Tưởng Cách nhìn theo, đúng lúc đối diện với một vị cổ đông. Người đó lập tức nở một nụ cười thân thiện với anh ta cùng hàm răng đen thui do đồ uống, một người khác đang ăn bánh nhìn thấy dáng vẻ của vị cổ đông kia thì bị sặc, sau đó để lộ cái lưỡi xanh lè của mình.
Tưởng Cách: ...
Trong văn phòng trợ lý cách một bức tường, Kỷ Thụy đang bận ăn bánh tám chuyện với mấy chị gái xinh đẹp, đến điện thoại cũng không thèm chơi. Trong lúc trò chuyện rôm rả, có người chần chờ lên tiếng:
- Thụy Thụy, em có chắc làm vậy không sao chứ?
- Bánh được mua ở cửa tiệm họ thích, nước trái cây cũng mới được ép xong, món nào cũng phù hợp yêu cầu của họ thì có vấn đề gì được? - Kỷ Thụy nói xong còn không quên cảm khái: - Bánh cho thêm gấp đôi matcha và nước việt quất dâu tằm đúng là mỹ vị hiếm có trên đời!