Tám giờ rưỡi sáng, còn một tiếng nữa mới đến giờ làm, vậy mà đã có biết bao trai xinh gái đẹp ra vào tòa nhà văn phòng xa hoa nhất Chu Thành để chấm công đi làm rồi.

Kỷ Thụy mặc bộ đồ ngủ in hình cừu con, bước chân thoăn thoắt đi đến quầy lễ tân mà chẳng thèm bận tâm đến ánh mắt khác lạ của những người xung quanh:

- Hôm nay tôi có thể gặp tổng giám đốc Tạ được không?

Cô nàng lễ tân nở nụ cười chuẩn mực, đáp:

- Chào cô, tôi không rõ lắm về lịch trình của tổng giám đốc Tạ nên tôi chỉ có thể đặt lịch trước giúp cô thôi.

- Ba hôm trước cô đã nói là sẽ đặt lịch giúp tôi rồi. - Kỷ Thụy nhắc nhở.

Lễ tân: - Đúng vậy, bên tôi có thể đặt lịch hẹn giúp cô.

Kỷ Thụy: ...

Hai người nhìn nhau một lúc, nụ cười trên môi cô nàng lễ tân càng máy móc hơn.

- Thôi được, cô đặt lịch hẹn giúp tôi đi. - Kỷ Thụy thở dài một tiếng, bốc đồ ăn vặt miễn phí trên bàn, còn thuận miệng hỏi: - Có thể rót ly nước giúp tôi được không?

Khóe miệng cô nàng lễ tân hơi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn rót một ly nước cho cô. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Một tay Kỷ Thụy cầm đồ ăn vặt, một tay cầm ly nước, quay lưng đi đến khu vực nghỉ ngơi trước khung cửa sổ sát đất khổng lồ rồi ngồi xuống.

Cô vừa đi thì lại có một cô gái khác đến chỗ lễ tân, hạ giọng hỏi nhỏ:

- Cô ta vẫn chưa bỏ cuộc à?

- Vẫn chưa. - Cô nàng lễ tân vẫn giữ nguyên nụ cười.

Cô gái kia tấm tắc lấy làm lạ:

- Rốt cuộc cô nàng này có lai lịch gì nhỉ, không lẽ là cháu gái của tổng giám đốc thật sao? Hình như bộ đồ ngủ cô ta đang mặc là của hàng ADS đó, giá hãng này chát lắm, bèo nhất cũng phải năm con số trở lên.

- Cháu gái cái gì chứ, tổng giám đốc chưa đầy ba mươi tuổi, lấy đâu ra cháu gái lớn thế này, fan cuồng thích đeo bám thì đúng hơn. - Cô nàng lễ tân nhìn Kỷ Thụy từ đằng xa, bộ đồ ngủ trắng bằng bông in hình cừu con, trông thì hiền lành vô hại thật đấy, nhưng lạc quẻ hoàn toàn với tòa nhà văn phòng toàn dân tinh anh này.

Cô ấy nhìn chằm chằm một lúc, lộ vẻ ghét bỏ:

- ADS là hãng chuyên làm đồ vest, bộ đồ này nhìn phát biết ngay hàng giả, đến cơm còn chẳng có mà ăn, ngày nào cũng đến ăn chực đồ ăn vặt của chúng ta thì sao mua nổi hàng hiệu chứ.

Cô gái kia gật gù đồng ý, cũng lén lút đánh giá Kỷ Thụy.

Dù hai người lén lút đánh giá rất kín đáo nhưng Kỷ Thụy vẫn cảm nhận được, cái kiểu ánh mắt ba phần khinh bỉ hai phần đồng tình ấy... Cô cắn một miếng bánh quy, rầu rĩ nhìn dòng xe qua lại tấp nập bên ngoài cửa sổ sát đất.

Cuộc sống đâu lường trước điều gì!

Đêm ba hôm trước, vào lúc cô đang đón sinh nhật tuổi hai mươi mốt trong căn biệt thự do bác cả tặng, cả gia đình đều đang chờ cô thổi nến, ai dè cô chỉ lên lầu một chuyến để lấy đồ uống thôi mà nhoáng một cái đã xuyên không về hai mươi hai năm trước rồi.

Hai mươi hai năm trước, còn đúng một năm nữa cô mới ra đời, vừa không mang theo điện thoại vừa không có tiền, lại còn không tìm thấy bố mẹ ở thời đại này. Sau khi lang thang vật vờ hơn nửa đêm, cô vô tình lạc đến trung tâm tài chính này mới sực nhớ ra mình có một người chú út tên Tạ Uyên.

Về người chú út này cô cũng chẳng biết gì nhiều, một là vì mỗi lần bố mẹ nhắc đến chú ấy đều nói chuyện cẩn thận, hai là vì chú ấy đã mất tích một cách bí ẩn đúng một ngày trước khi cô chào đời, tư liệu hình ảnh để lại cũng ít đến thảm thương. Nếu không phải năm mười hai tuổi cô tình cờ lục ra được một bức ảnh trong nhà thì e rằng đến giờ vẫn không biết mặt mũi chú ấy thế nào.

Cô chỉ biết chú út là bạn thân của bố mẹ, cũng không có quan hệ huyết thống gì với cô, vậy mà ngay lúc cô còn chưa ra đời đã lập di chúc, chỉ định cô trở thành người thừa kế toàn bộ tài sản đứng tên chú ấy rồi. Tòa nhà văn phòng cô đang ngồi bây giờ cũng chính là một phần trong khối di sản khổng lồ đó.

Tuy trước nay chưa từng gặp mặt, nhưng hiện tại cô không quen biết ai nên đành phải mặt dày mày dạn đến tìm chú ấy thôi. Cô tin rằng một người hào phóng đến mức có thể tặng toàn bộ tài sản cho con gái bạn mình chắc chắn là một người ấm áp, lương thiện, chính trực, sẽ không khoanh tay đứng nhìn trước hoàn cảnh khó khăn của cô cháu gái không thân không thích, "từ trên trời rơi xuống" này đâu.

Kỷ Thụy nhớ lại khuôn mặt đẹp trai ngời ngời trong ảnh, đang định quay lại quầy lễ tân thử vận may lần nữa xem sao, ai dè vừa mới đứng dậy đã nhận ra bầu không khí trong sảnh đột nhiên thay đổi một cách quái lạ. Những người đang buôn chuyện tản đi hết, mỗi một nhân viên tay cầm ly Americano đá đều bước đi vội vã hơn, ngay cả nụ cười của cô nàng lễ tân cũng trở nên chuyên nghiệp hơn hẳn.

Là một cô con gái hiếu thảo thường xuyên theo ông bố tổng giám đốc đi làm, Kỷ Thụy nhạy bén nhận ra nguyên nhân của sự thay đổi bầu không khí này - Chắc chắn là sếp đến rồi!

Cô nhìn về phía cửa xoay theo phản xạ, quả nhiên qua lớp cửa kính xoay vòng không ngừng, cô thấy một chiếc xe limousine dài, vệ sĩ xếp hàng đứng hai bên, tài xế đeo găng tay trắng vòng ra cửa sau, cúi người mở cửa xe.

Dưới sự nghiêm chỉnh chờ đợi của tất cả mọi người, một chiếc gậy chống tinh xảo khẽ đặt xuống đất, sau đó một bóng dáng cao ráo bước ra khỏi xe.

Xuất hiện rồi!

Người chú út ấm áp, lương thiện, chính trực của cô xuất hiện rồi!

Tốc độ xoay của cánh cửa đột nhiên chậm lại, người đàn ông quý phái chống gậy chống ung dung xuất hiện trong sảnh lớn. Mới đầu Kỷ Thụy bị khuôn mặt còn đẹp hơn trong ảnh của anh làm cho ngẩn ngơ một chút, sau đó mới đưa mắt nhìn về phía chân trái của anh.

Cô đã đọc qua thông tin về anh rồi, biết năm mười sáu tuổi anh từng gặp một vụ tai nạn xe cộ khiến chân trái để lại di chứng, thoạt nhìn thì bây giờ anh đi lại không khác người bình thường là mấy, cũng không biết bị thương có nặng lắm không.

Trong một rừng tiếng "chào tổng giám đốc Tạ", Kỷ Thụy ngẩn ngơ hết ba giây, đến khi hoàn hồn ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt lạnh lùng xa cách của Tạ Uyên.

Lúc nãy cô cứ nhìn chằm chằm vào chân anh mà không thèm giấu, Tạ Uyên cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được, giờ phút này bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt anh càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, ai ngờ người bị anh nhìn chằm chằm lại đột nhiên nở nụ cười tươi rói như hoa:

- Chú...

- Tổng giám đốc Tạ!

Có người vượt qua Kỷ Thụy lao về phía Tạ Uyên, khiến hai chữ "chú út" của cô nghẹn cứng trong cổ họng, mọi cảm xúc đều bị cắt ngang. Còn người kia lúc sắp đến gần Tạ Uyên thì bị vệ sĩ ấn xuống đất, sau đó khóc lóc thảm thiết:

- Tôi sai rồi tổng giám đốc Tạ, tôi không nên tiết lộ ngân sách dự án, tôi thật sự biết mình sai rồi, cầu xin tổng giám đốc Tạ cho tôi thêm một cơ hội, vợ tôi sắp sinh rồi, tôi không thể để mất công việc này được...

Bây giờ là giờ đi làm nên ở sảnh lớn người ra kẻ vào tấp nập, tuy biết rõ không nên hóng chuyện của sếp nhưng vẫn có không ít người không kìm được sự tò mò, lượn lờ quanh đó lúc xa lúc gần, tai người nào người nấy đều dỏng lên cao hết cỡ, đâu còn chút dáng vẻ nào của dân tinh anh nữa.

Sự chú ý của Tạ Uyên rời khỏi người Kỷ Thụy, chuyển sang nhân viên cũ đang áp mặt xuống đất khóc lóc thảm thiết, anh ra hiệu cho vệ sĩ thả người đó ra. Các vệ sĩ nhìn nhau rồi làm theo nhưng vẫn cảnh giác đứng canh giữ bên cạnh, đề phòng anh ta lại lao tới lần nữa.

Người kia cũng coi như biết điều, sau khi đứng dậy thì ngoan ngoãn không đến gần nữa, chỉ vừa lau nước mắt vừa cầu xin một cách thảm thương:

- Tổng giám đốc Tạ, tôi thật sự không cố ý tiết lộ bí mật, cầu xin ngài nể tình tôi làm việc cho Tạ thị mười mấy năm, tha cho tôi lần này đi, tôi thật sự...

- Lần này anh làm Tạ thị tổn thất gần sáu mươi triệu, nếu tôi giữ anh lại thì tôi biết ăn nói với những nhân viên khác bị anh làm mất tiền thưởng quý thế nào đây? - Tạ Uyên nói xong, đáy mắt thoáng qua một tia thương hại: - Tạ thị không thể giữ anh lại được nữa, thôi hay là thế này đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho tổng giám đốc bên Hoành Ý, anh đến đó phỏng vấn vị trí mới thử xem sao nhé.

Đây là phẩm chất "thánh phụ" gì vậy! Gây tổn hại cho công ty làm liên lụy đến đồng nghiệp, thế mà vẫn được tổng giám đốc giới thiệu sang công ty lớn khác làm việc! Chú út của cô đúng là quá lương thiện, quá ấm áp, quá chính trực rồi! Mắt Kỷ Thụy sáng lấp lánh, chỉ ước gì có thể nhận thân ngay tại chỗ.

Trước sự rộng lượng của Tạ Uyên, không ai trong số nhân viên có mặt là không xúc động, người kia cũng thấy hơi sốc:

- Thật... Thật sao ạ?

- Ừm, đi đi. - Tạ Uyên nói xong, vươn tay về phía anh ta: - Đưa bảng tên nhân viên của anh lúc ở Tạ thị cho tôi.

- Vâng, vâng... - Người kia bị tin tốt trời giáng này làm cho choáng váng, vội vàng dâng bảng tên lên.

Tạ Uyên vốn định nhận lấy, ai dè nhận ra bên trên toàn là nước mắt của anh ta nên lập tức rụt tay lại, để thư ký bên cạnh chủ động nhận lấy. Tạ Uyên cười hiền một cái, sau đó vòng qua người nọ đi về phía thang máy riêng.

Chỗ đứng của Kỷ Thụy đúng lúc ở gần thang máy riêng, vừa thấy anh đi về phía mình, cô không khỏi kích động bước về phía trước một bước, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy thư ký khẽ hỏi anh:

- Tổng giám đốc Tạ, ngài muốn giới thiệu anh ta sang Hoằng Ý làm việc thật ạ?

- Tôi giới thiệu anh ta đi tìm chết thì có. - Mặt Tạ Uyên lạnh tanh không cảm xúc.

Nụ cười tươi như hoa vừa nở rộ của Kỷ Thụy đột nhiên cứng đờ trên mặt. Hai người lướt qua vai nhau, đôi mắt hẹp dài hơi xếch của Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái, hỏi thư ký:

- Đội ngũ an ninh công ty ăn lương để làm gì thế, sao loại yêu ma quỷ quái nào cũng cho vào được vậy?

Kỷ Thụy: ... Có vẻ như cụm "yêu ma quỷ quái" đó không phải dùng để nhắc đến người vừa nãy thì phải?

Đợi đến lúc cô hoàn hồn thì Tạ Uyên đã vào thang máy. Hai người cách nhau một khoảng, đưa mắt nhìn nhau. Tạ Uyên tay nắm gậy chống, nở một nụ cười đầy vẻ khiêu khích.

Kỷ Thụy: ...

Cửa thang máy đóng lại, bảo vệ nhanh chóng bước đến. Đối mặt với một cô bé nhỏ nhắn vô hại, mặc đồ ngủ hình cừu con thế này, anh ta đang định mở miệng khuyên nhủ thì Kỷ Thụy đã xụ mặt giơ tay ngăn lại:

- Không cần nói gì đâu, tôi đi ra ngay đây.

Anh bảo vệ thở phào nhẹ nhõm: - Cảm ơn cô đã hợp tác.

Kỷ Thụy không nói một lời đi ra ngoài, bóng lưng gầy gò của cô trông có vẻ hơi... đáng thương. Anh bảo vệ thở dài một tiếng, cảm thấy tốt nhất là đừng lo chuyện bao đồng nữa.

Chu Thành đầu tháng ba vẫn còn hơi se lạnh. Sau khi rời khỏi tòa nhà văn phòng nhiệt độ ổn định quanh năm thì bộ đồ ngủ trên người Kỷ Thụy chẳng còn đủ ấm nữa. Cô nhìn quanh một lượt, tìm một quán cà phê để ngồi lại, cứ thế dán mắt vào cửa chính tòa nhà văn phòng Tạ thị.

Mặc dù người chú út này của cô không được ấm áp, lương thiện, chính trực cho lắm, nhưng bây giờ người có thể giúp cô tìm bố mẹ cũng chỉ có anh mà thôi. Vừa nãy lỡ mất cơ hội nói chuyện rồi, vậy thì cô cứ ngồi đây chờ, chờ anh ra khỏi tòa nhà rồi lại nói chuyện tử tế với anh sau. ( truyện trên app T•Y•T )

Kỷ Thụy hạ quyết tâm nên ngồi lì trước cửa sổ sát đất để chờ, mùi thơm của bánh ngọt và cà phê trong quán hòa quyện vào nhau, "tấn công" khứu giác của cô liên tục làm cô không nhịn được nuốt nước bọt, giả vờ như chẳng đói chút nào.

Từ sáng đến tối, Kỷ Thụy ngồi lì gần tám tiếng đồng hồ, cuối cùng nhân viên quán cà phê cũng không nhịn được nữa đi tới:

- Thưa cô, cô có muốn gọi gì không?

- Không gọi gì thì không được ngồi đây ạ? - Kỷ Thụy ngước mắt nhìn trông mong, hỏi.

Cô có đôi mắt như cún con, mặc dù hầu như lúc nào cũng làm những chuyện gợi đòn nhưng khi tỏ vẻ đáng thương thì thật sự trông rất đáng thương, ít nhất thì khiến cô nhân viên mềm lòng ngay lập tức:

- Không, không phải... Ý tôi không phải thế, chỉ là thấy cô cả ngày chưa ăn gì thôi.

- Cảm ơn sự quan tâm của cô, thật ra tôi không đói. - Kỷ Thụy vừa dứt lời thì bụng lập tức réo rột rột.

Trong mắt cô nhân viên thoáng qua ý cười, quay đầu đi đến quầy lấy một ly sữa và một miếng bánh ngọt.

- Tôi mời cô ăn đấy. - Cô ấy cười nói.

Vành mắt Kỷ Thụy ửng đỏ:

- Cảm ơn cô, chờ khi nào tôi nhận lại bố mẹ rồi tôi sẽ bảo họ mua cho cô một căn nhà.

Cô ngồi đây cả ngày nên cũng nghe được chuyện cô nhân viên than phiền với đồng nghiệp về giá nhà.

- ...Cảm ơn nhé. - Cô nhân viên dở khóc dở cười.

Sau khi uống một ly sữa và ăn một miếng bánh, Kỷ Thụy cũng "hồi sinh", tiếp tục dán mắt về hướng tòa nhà văn phòng.

Sắc trời tối dần xuống, đã qua giờ tan sở nên có rất nhiều người lục tục rời khỏi tòa nhà, chẳng mấy chốc đã trả lại sự vắng vẻ vốn có. Đồ ăn đồ uống mà cô nhân viên cho cô đã tiêu hóa hết rồi, quán cà phê cũng đến giờ đóng cửa, Kỷ Thụy bước ra khỏi quán cà phê, bị cơn gió lạnh bên ngoài làm cho rùng mình một cái, vội vàng chạy đến trước tòa nhà văn phòng để tránh gió.

Thời gian cứ trôi qua cho tới mười giờ, Kỷ Thụy vừa lạnh vừa đói, lúc sắp không trụ nổi nữa thì cửa xoay đột nhiên mở ra, cô nhìn sang theo phản xạ, sau đó thấy Tạ Uyên xuất hiện trong vòng vây của một đám người.

- Chú út! - Lần này cô không do dự nữa, lập tức nhảy cẫng lên vẫy tay về phía anh.

Tạ Uyên nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, nhìn cô một cái rồi mặt không cảm xúc đi thẳng về phía trước.

Kỷ Thụy: ...

Sau một thoáng không biết nói gì, cô vội vàng đuổi theo, nhưng vì còn nhớ người bị vệ sĩ ấn xuống đất vào buổi sáng nên cô không dám lại gần quá.

- Chú út, cháu là Kỷ Thụy đây! Có thể bây giờ chú không biết cháu nhưng chắc chú biết Chử Thần đúng không, ông ấy là bố cháu đấy, còn siêu sao Diệp Thiêm Vũ là mẹ cháu. Cháu biết chuyện này nghe có vẻ hoang đường khó tin, nhưng thật ra cháu đến từ hai mươi hai năm sau. Một năm nữa chú sẽ mất tích một cách bí ẩn, trước khi mất tích đã để lại toàn bộ tài sản cho một đứa bé sơ sinh còn chưa chào đời là cháu. Cháu...

Các vệ sĩ đều được huấn luyện chuyên nghiệp, nghe cô nói như thế một hồi mà vẻ mặt vẫn không thay đổi, trái lại thì anh thư ký đi cùng Tạ Uyên buổi sáng nghe thấy không nhịn được nhìn cô hết lần này đến lần khác, tay phải lẳng lặng cho vào túi quần, sẵn sàng gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần bất cứ lúc nào. So với họ thì Tạ Uyên trực tiếp hơn một chút, anh dừng bước hỏi cô:

- Bố cô họ Chử, mẹ cô họ Diệp, còn cô họ Kỷ à?

Thấy anh chịu dừng lại nói chuyện với mình, Kỷ Thụy vội vàng trả lời:

- Bố cháu theo họ bà nội cháu, còn cháu theo họ ông nội cháu ạ.

- Ừm, hợp lý đấy. - Tạ Uyên gật đầu: - Vậy cô xuyên không từ hai mươi hai năm sau về đây thật à?

Kỷ Thụy: - Đúng rồi ạ.

- Một năm nữa tôi sẽ mất tích, sau đó để lại toàn bộ tài sản cho cô hả? - Ánh mắt Tạ Uyên dừng lại trên bộ đồ ngủ hình cừu con của cô.

Kỷ Thụy lại gật đầu lần nữa: - Đúng luôn ạ.

Tạ Uyên không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Gió lạnh cắt da cắt thịt, Kỷ Thụy run lên một cái:

- Chú út, chú tin cháu không?

- Tôi có thể tin. - Tạ Uyên châm chước mở lời: - Vậy thì với tư cách là người kế thừa tài sản của tôi, cô có thể giúp tôi một việc được không?

...Rõ ràng là cô đến nhờ anh giúp đỡ, sao lại biến thành cô phải giúp anh rồi? Kỷ Thụy cạn lời một lát, xác định nếu mình không đồng ý thì có lẽ người chú út rõ ràng không được dịu dàng, lương thiện, chính trực này chắc chắn cũng sẽ không giúp cô.

Im lặng một lát, Kỷ Thụy gật đầu: - Chú nói đi ạ.

Tạ Uyên nâng gậy chống lên, chỉ vào trung tâm thương mại được trang hoàng xa hoa đối diện, nói:

- Đó là trung tâm thương mại của đối thủ cạnh tranh với tôi, ba ngày nữa sẽ chính thức khai trương.

Kỷ Thụy hiểu ngay.

- Mong là cô sẽ không làm tôi thất vọng. - Tạ Uyên giao phó trọng trách.

Kỷ Thụy gật đầu nghiêm túc, đồng thời vươn tay về phía anh:

- Nhưng chú út ơi, bây giờ cháu không có gì ăn, cũng chẳng có chỗ ở, chú có thể tài trợ cho cháu một ít trước được không ạ?

- Muốn bao nhiêu?

- Cho... Cho cháu một trăm ngàn trước được không? - Kỷ Thụy dè dặt đưa ra một khoản không lớn.

Tạ Uyên quay đầu bỏ đi luôn.

- Năm mươi ngàn! Ba mươi ngàn! Không thì mười ngàn cũng được! - Kỷ Thụy thấy anh đi thẳng không quay đầu lại, lập tức sốt ruột: - Cháu lại không biết giá trị đồng tiền ở thời đại này thế nào, ít nhiều gì chú cũng phải cho cháu đủ tiền ăn trong ba ngày chứ!

Tạ Uyên dừng bước, Kỷ Thụy vội vàng chạy theo, nhìn anh một cách đáng thương:

- Chú út...

Tạ Uyên nhìn thư ký một cái, thư ký cũng không biết nên cho bao nhiêu, thế là tiện tay rút một ít tiền từ trong ví ra, độ dày khoảng một ngàn đồng. Tạ Uyên rút ra một tờ từ trong xấp tiền khoảng một ngàn đồng đó rồi đưa cho cô.

- ...Chỉ có một trăm? - Kỷ Thụy nghi ngờ cuộc đời: - Chú út đừng lừa cháu, tuy cháu vừa mới xuyên không đến đây nhưng cũng biết mua cái bánh kếp nhân xúc xích cũng phải mười lăm rồi mà.

- Có lấy không? - Tạ Uyên giọng điệu ôn hòa, giống hệt như lúc nói chuyện với anh nhân viên cũ vào buổi sáng.

Kỷ Thụy lập tức nhận lấy tiền:

- Thế thì chúa út ơi, chúng ta nói rõ nhé, chỉ cần cháu giúp chú thì chú phải giúp cháu liên lạc với bố mẹ đấy.

Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái, đôi mắt xếch hẹp dài lóe lên vẻ tăm tối khó lường.

- Được thôi. - Anh hé đôi môi mỏng, sau khi đồng ý thì quay đầu lên xe.

Thư ký lẽo đẽo theo sau, đến khi ngồi vào ghế phụ lái rồi mới hỏi:

- Tổng giám đốc Tạ, tôi cảm thấy hình như đầu óc cô nàng vừa nãy không được bình thường cho lắm, thật sự không cần báo cảnh sát sao ạ?

- Không cần thiết. - Tạ Uyên thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bên ngoài là Kỷ Thụy cầm tờ một trăm đồng, còn ngẩn ngơ đứng tại chỗ.

- Chỉ là một cô nàng thần kinh thôi, có thể gây ra chuyện gì được chứ. - Tạ Uyên ung dung mở miệng, đáy mắt thoáng qua một tia chế giễu.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, bóng dáng Kỷ Thụy nhỏ dần nhỏ dần rồi hoàn toàn biến mất ngoài cửa sổ xe. Tạ Uyên cũng nhắm mắt lại, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Năm ngày sau lại là một ngày nắng đẹp, lúc Tạ Uyên xử lý xong bản hợp đồng cuối cùng thì cũng chỉ mới hơn ba giờ chiều. Anh đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm con đường tấp nập xe cộ bên dưới một lúc lâu, đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó:

- Sao trung tâm thương mại đối diện đột nhiên hoãn khai trương vậy?

- Ngài còn nhớ cô nàng thần kinh mấy hôm trước không? - Thư ký đang pha cà phê cho anh hỏi.

Tạ Uyên quay đầu lại: - Cô ấy làm sao?

- Hôm khai trương, cô ấy dùng dải lụa đỏ cắt băng khánh thành của người ta để rinh cây kim tiền duy nhất của trung tâm thương mại đi mất rồi. - Thư ký trả lời.

Tạ Uyên: ...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play