Tiếng ngáy lúc to lúc nhỏ vang bên tai, Trần Độ mở mắt, cẩn thận xoay người, nghiêng mặt sang bên nhìn Bạch Tu Niên đang ngủ say như chết, lòng bỗng chốc ấm áp vô cùng. 
Hắn đưa tay kéo chăn cho Bạch Tu Niên kín lại một chút, thuận tay vén mấy sợi tóc rơi trên trán người nọ. Sau đó hắn rút tay về, cứ thế chống đầu nằm yên, lặng lẽ nhìn người sẽ cùng mình đi hết nửa đời sau.
Sau cơn buồn ngủ lơ mơ, Trần Độ nhẹ nhàng vén chăn bên mình, một tay đè giữa phần chăn nối liền với Bạch Tu Niên. Sợ gió lạnh len vào bên kia, hắn khoác thêm áo dày, xỏ giày, lần mò trong bóng tối bước ra khỏi phòng. 
Ra đến ngoài phòng, Đại Phú đang cuộn tròn trong ổ, vừa nghe tiếng động liền cảnh giác khịt khịt mũi vài cái, chắc là ngửi được mùi của chủ, bé chó lập tức chui ra khỏi ổ mà Bạch Ngộ Tuế làm riêng cho mình, đuôi vẫy liên tục, lon ton chạy đến cọ bên chân Trần Độ. 
“Đại Phú, ngủ đi mà, ngoan.” Trần Độ xoa xoa đầu chú chó một cái, rồi né sang một bên, ngồi xuống cạnh bàn, chăm lên một cây nến. Hắn nhẹ tay thu dọn đống đồ ăn còn sót lại trên bàn, cất gọn gàng vào bếp, rồi quay lại với gói đồ ăn vặt mua sẵn lúc lên trấn lần trước. 
Đêm còn dài lắm, mà cách lúc đón năm mới vẫn còn mấy canh giờ. Mặc dù vừa mới ăn no, cũng nên nhâm chi gì đó cho đỡ chán cũng là một phần của nghi thức “đón giao thừa” mà. 
Mấy năm trước, đêm giao thừa của Trần Độ đều là những đêm thức canh một mình. Năm nay thì khác rồi, nhưng nhìn vợ bận rộn cả ngày, lại còn uống chút rượu, giờ mới được yên giấc được, hắn lại sao nỡ đánh thức người ta dậy nữa. Dưới ánh nến mờ mờ lay động, Trần Độ cúi đầu, chợt thấy Đại Phú đang ngẩng đầu nhìn mình. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play