Cân nhắc số bạc trong tay, Bạch Tu Niên đầy tán thưởng liếc nhìn Trần Độ - người vừa lập đại công. Cậu không ngờ người này lại tinh ý như vậy.
Sau khi cõng Bạch Ngộ Tuế còn đang hôn mê về nhà, Bạch Tu Niên đặt cậu bé lên giường. Nhìn đứa trẻ mặt mày tái nhợt trên giường, cậu khẽ thở dài. Nếu không phải mình xuyên vào cơ thể này, không biết hai đứa trẻ này còn phải đối mặt với cuộc đời nghiệt ngã thế nào, nhưng bây giờ thì ổn rồi.
“Hôm nay làm tốt lắm, lát nữa ăn thêm.” Cậu vỗ vain am nhân, khoảng cách gần khiến Bạch Tu Niên càng nhận ra sự chênh lệch chiều cao giữa hai người. Cũng may nguyên thân mới mười lăm tuổi, vẫn còn cơ hội cao lên, chỉ cần ăn uống đầy đủ thì không cần lo.
“Nhà hết đồ ăn rồi, để ta lên núi kiếm chút gì đó.” Nói rồi hắn định lấy cây cung treo trên tường, lại bị Bạch Tu Niên kéo lại.
“Chiều nay đi, trưa có rau rồi.” Cậu nhìn đối phương một cái, cả buổi chiều hầu như đều ngồi ở chỗ Ngô Anh, bây giờ mà lên núi chắc chắn sẽ bỏ lỡ bữa cơm. Dù nam nhân này ăn nhiều hơn bình thường, nhưng cũng không thể để đói lâu như vậy.
Bạch Tu Niên bước đến chỗ hôm qua tùy tay để mấy cây măng xuân, nhặt lên hai cây, kích thước măng khá lớn, một cây có thể chế biến thành một đĩa thức ăn.
“Ngươi lấy măng này làm gì? Chúng khó trồng, khó chăm sóc, lại chiếm diện tích.” Nam nhân vừa được khen một lúc đã vội phạm sai lầm, khiến Bạch Tu Niên không khỏi trợn trắng mắt, mặc kệ hắn đang lẽo lẽo theo sau.
Cậu lột bỏ lớp vỏ măng, cắt bỏ phần đầu và phần cuối, rồi đem rửa sạch trong chậu nước. Trong quá trình ấy, Trần Độ vẫn nghiêm túc đóng vai một đứa trẻ tò mò, không hỏi gì, cũng không nói gì. Hiển nhiên, hắn biết vừa rồi mình đã làm vợ giận.
“Ngươi ra sau vườn hái ít rau đi.” Đuổi khéo nam nhân có cảm giác tồn tại quá mạnh đi, Bạch Tu Niên mới thấy thoải mái một chút. Sau khi rửa sạch măng, cậu để cho ráo nước rồi đem vào nhà, cắt một cây măng thành bốn phần, sau đó thái thịt măng thành từng miếng dày khoảng hai, ba phân, dài chừng mười phân.
Sau khi thái xong, cậu để phần măng kia sang một bên, xúc vài bát gạo đem đi vo sạch. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cậu bắt đầu nhóm lửa.
Dùng đá đánh lửa để châm lửa, đợi lửa bùng lên thì đặt chảo lên bếp, đổ dầu vào. Cậu cho măng thái lát vào đảo đều. Khoảng năm phút sau, măng được vớt ra, để ráo trên rổ tre.
Sau khi rửa sạch chảo, cậu đổ phần gạo đã vo vào nồi, đậy nắp lại, rồi cầm rổ măng đi vào cửa. Vừa bước ra đã thấy nam nhân kia hái rau xong.
“Ngươi có thể đựng một bếp lò đơn giản không? Ta cần dùng ngay.” Vừa nói, cậu vừa giơ rổ măng trong tay lên. Nam nhân rất hiểu chuyện, gật đầu rồi quay đi làm việc.
Với một người lao động quen tay như Trần Độ, việc dựng một bếp lò đơn giản chẳng hề khó khăn, chỉ vài phút sau, một bếp lò tạm đã xuất hiện trong sân. Bạch Tu Niên lấy vài khúc củi cháy dở từ bếp trong nhà, đặt vào bếp lò tạm, sau đó rắc một lớp mùn cưa khô lên trên. Khói lập tức bốc lên. Cậu đặt rổ tre chứa măng lên bếp, hun khói khoảng năm phút là có thể hoàn thành.
Bạch Tu Niên lấy măng đã chuyển màu xuống, vừa đưa gần đã ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của măng hun khói.
“Trần tiểu tử, Niên ca nhi!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Bạch Tu Niên ngẩng đầu, thì ra là Tần a ma, người trước đó đã báo tin cho cậu.
Cậu đứng dậy, xách rổ măng hun khói lên rồi kéo người vào trong nhà, vừa đi vừa nói: “Tần a ma, mau vào đây ngồi đi.” Trước giờ Bạch Tu Niên không phải kiểu người thân thiện, nhưng cũng không phải kẻ vong ân bội nghĩa. Nhờ lòi nhắc của ông ấy mà cậu kịp thời giải quyết chuyện của Bạch Ngộ Tuế.
“Ta không vào đâu, nhà còn đang nấu cơm.” Tần a ma xua tay, rồi lấy ra một chiếc giỏ tre từ tay áo: “Đây là táo đỏ nhà ta trồng, không có nhiều đâu. Ngộ Tuế tiểu tử chịu nhiều cực khổ, nhất định phải bồi bổ. Ta biết các ngươi không có thứ này, nên mang sang cho.”
“Tần a ma, sao bọn ta có thể nhận đồ của ngươi được? Táo đỏ đâu có rẻ.” Bạch Tu Niên xua tay từ chối. Trong thôn không có ai bán táo đỏ, nếu muốn mua những thứ hiếm gặp thì phải lên trấn. Hôm nay không đi được, cậu tính mua lại ít táo vụn và nhãn khô từ người trong thôn.
Tần a ma mỉm cười nhìn hai người đứng cạnh nhau, ánh mắt vô cùng hài lòng: “Trần tiểu tử đúng là tìm được người vợ tốt. Niên ca nhi, ta biết ngươi là người tốt bụng, nhưng ta là bậc trưởng bối, chẳng lẽ lại không thể cho hậu bối chút quà gặp mặt sao? Ngươi cứ nhận đi, Trần tiểu tử đã khó khăn suốt bao năm, giờ các người đã ở bên nhau rồi, hãy sống thật tốt…” Như thể nhớ lại chuyện cũ, mắt Tần a ma hơi ươn ướt.
Bạch Tu Niên lúng túng nhận lấy giỏ tre. Cậu đã quen với cảnh phụ nữ khóc, biết cách an ủi họ, nhưng nhìn một nam nhân rơi nước mắt thì thật sự khiến cậu hoảng hốt. Cậu quay sang huých nhẹ vào nam nhân bên cạnh, ánh mắt mở to, vô thức lộ ra nét trẻ con.
Tâm trạng Trần Độ vô cùng tốt, tuy dáng vẻ này của vợ hắn rất đẹp, nhưng một nam nhân khiến vợ mình khó xử thì không thể gọi là một người chồng tốt: “Tần a ma, ta và a Niên nhất định sẽ sống thật tốt.”
“Tốt, tốt, thế thì ta không làm phiền nữa… Nhưng này, cái gì thơm thế?” Đột nhiên, ánh mắt Tần a ma nhìn về phía rổ măng hun khói trong tay Bạch Tu Niên.
“Đây là măng hun khói ta tự làm. Đợi hoàn thành xong, ta sẽ bảo… Hắn mang chút qua cho ngươi.” Bạch Tu Niên hơi sững người, nhưng ngay lập tức phản ứng lại. Việc bản thân làm ra món gì đó được công nhận cũng là điều đáng tự hào.
Tần a ma hơi kinh ngạc. Ông ấy chưa từng nghe nói về món này, nhưng mùi thớm quả thật rất hấp dẫn: “Ta nhận như thế có tiện không…”
“Hôm nay cũng là lần đầu tiên ta làm, coi như nhờ ngươi nếm thử giúp.” Biết ông ấy ngại ngùng, Bạch Tu Niên nhẹ nhàng giải thích.
“Vậy được! Ta đi trước đây.” Trước khi rời đi, ông ấy lại quay sang Trần Độ, cảm thán thêm một câu: “Vợ ngươi thật tốt.” Khiến Bạch Tu Niên không biết phải làm sao.
Được khen là “vợ tốt” đến mấy lần trong ngày, ai mà chịu nổi. Vì quá ngại ngùng, cậu lập tức sai Trần Độ đi rửa rau để tránh né tình huống này.
Măng hun xong sẽ được thái lát. Loại măng này có hương thơm đặc biệt, không cần quá nhiều gia vị, chỉ cần rắc ít muối và đảo qua trên bếp để điều chỉnh hương vị là được.
Cơm trong nồi vẫn chưa chín hẳn. Bạch Tu Niên lấy một cây măng khác thái lát mỏng, rồi mở tủ lấy thịt, dự định nấu một nồi canh măng thịt.
Nhân lúc rảnh rỗi, cậu vào phòng xem Bạch Ngộ Tuế. Cậu bé vẫn còn hôn mê, mày nhíu chặt, như thể đang chịu đau đớn. Nhìn quả táo đỏ trong tay, cậu lấy một chiếc bát nhỏ, rửa sạch táo rồi đặt vào bát. Sau đó, cậu lấy từ đáy rương ra một viên đường phèn lớn bỏ vào, có vẻ cậu bé này chưa từng ăn đường.
Cậu đặt bát nhỏ lên bếp nấu. Khi món táo đường dần hoàn thiện, mùi cơm đã bắt đầu lan tỏa khắp gian nhà. Mở nắp, cậu dùng đũa gắp thử một miếng, vị mềm dẻo vừa đủ. Sau khi xới cơm rồi nhấc ra khỏi bếp, cậu chuẩn bị xào rau.