Trưởng thôn chen qua đám người, đi thẳng đến chỗ đại phu, hỏi han tình hình thương tích của Bạch Ngộ Tuế. Đại phu lặp lại lời vừa nãy, nhấn mạnh nhất định phải điều dưỡng cẩn thận. Sau đó ông ấy quay sang mắng Ngô Anh mấy câu, cũng chẳng có gì ngoài chuyện gã ta không làm tròn bổn phận của một người a ma kế.
“Cùng một nhà với nhau, náo loạn thế này thì ra thể thống gì nữa chứ!” Mắng xong câu cuối cùng, trưởng thôn mới nhìn sang Bạch Tu Niên. Trương Mậu là một ông lão đã ngoài năm mươi, xét về tuổi tác thì đủ điều kiện làm trưởng thôn Bách gia. Con trai ông ấy cũng rất có tiền đồ, là tú tài duy nhất trong thôn, nên ông ấy mới được hưởng chút vinh quang đó. Mấy năm nay ông ấy cũng hết lòng vì thôn này, chỉ mong tích được chút danh tiếng tốt.
Chính vì vậy, nói đến chuyện báo quan, ông ấy là người đầu tiên phản đối.
Tất nhiên Bạch Tu Niên hiểu rõ điều này. Người cổ đại rất kiêng kỵ dính dáng đến nha môn. Cho dù cuối cùng được chứng minh là bị oan, thì cái việc từng “bước chân vào nha môn” vẫn sẽ như cái gai đâm vào lưng, bị người đời dị nghị suốt đời. Nhưng nếu không làm lớn chuyện, thì làm sao khiến Ngô Anh, một ca nhi độc ác thế này chịu trả giá, và làm sao giúp em trai mình toàn vẹn thoát khỏi tay gã ta?
“Trưởng thôn, ngài cũng thấy rồi đấy, Ngộ Tuế nó mới chỉ mười hai tuổi mà thôi. Ngài nhìn thử Tiểu Duệ nhà họ, mới tám tuổi mà đã cao hơn Ngộ Tuế nhiều rồi. Chuyện trước đây ta không muốn truy cứu nữa, nhưng ta mới vừa rời nhà có một ngày, em trai ta đã bị đánh đến nông nỗi này. Về sau nếu xảy ra chuyện gì nó làm sao lấy vợ sinh con được? Chẳng lẽ a ma định nuôi nó cả đời sao?”
Nói đến đây, Bạch Tu Niên lập tức rơi nước mắt. Ai mà không biết giả vờ tội nghiệp chứ? Nguyên thân vốn đã có sẵn gương mặt thanh tú, nhút nát. Thêm vào đó là màn diễn có chủ ý của Bạch Tu Niên, cậu âm thầm cấu mạnh vào đùi mình một cái, gương mặt tái nhợt và giọng nói run rẩy lúc khóc lóc đều được “chuẩn bị kỹ càng”.
“Câm miệng! Bao nhiêu năm nay ta có để hai anh em nhà ngươi đói khát gì đâu, dựa vào đâu mà bắt ta phải nuôi nó hả! Ta – Ngô Anh – Hôm nay nói rõ, một đồng cũng đừng hòng lấy được từ ta!”
Hai mắt Bạch Tu Niên đẫm lệ, quay sang nhìn Ngô Anh, bàn tay âm thầm siết chặt lại, nước mắt rơi càng nhiều hơn, giọng run rẩy: “A ma, ta biết ngươi không ưa anh em bọn ta, mấy mẫu ruộng trong nhà, đều là ta và Ngộ Tuế cày bừa. Mảnh vườn trong sân kia từng tấc từng tấc đều do bọn ta tưới tiêu vun xới. Ta tự thấy mình luôn kính trọng ngươi, nhưng ngươi thì sao? Mỗi ngày chỉ cho ăn cơm thừa canh cặn, đau bệnh cũng ráng chịu mà xuống ruộng làm việc, chỉ vì ngươi nói nếu không làm việc thì đến cơm thừa cũng đừng hòng…”
Vừa nói vừa lau nước mắt, Bạch Tu Niên còn kín đáo quan sát sắc mặt của đám đông đam xem kịch hay. Tốt lắm, màn diễn này đúng là có hiệu quả. Cậu khóc lóc, kể lể, tự đặt mình vào thế yếu, chẳng trách mà có nhiều người thích làm “Bạch Liên Hoa” như vậy.
“Láo toét!” Ngô Anh bị chọc giận đến mức phát điên: “Bạch Tu Niên! Hai an hem nhà ngươi đều chẳng ra gì! Năm xưa lẽ ra nên theo cái thứ không biết xấu hổ là a ma của các ngươi chết quách đi! Vừa mắng gã ta vừa lao đến định cho Bạch Tu Niên một trận ra trò.
Đây là lần đầu tiên Ngô Anh bị Bạch Tu Niên chặn họng trước mặt mọi người như vậy. Trước giờ cậu mềm yếu, đứa em kia lại càng vô dụng, nói gì nghe nấy, chưa từng phản kháng. Vậy mà hôm nay lại dám làm gã ta mất mặt giữa bàn dân thiên hạ!
“A ma đừng đánh ta, đừng đánh ta… Ta không nói nữa…” Bạch Tu Niên giả vờ hoảng sợ, nhanh chân núp ra sau lưng người bên cạnh.
Đám đông vội vàng giữ chặt Ngô Anh đang nổi điên. Nghe những lời của Niên ca nhi, có lẽ mười phần thì cũng đúng đến bảy tám phần. Nhìn cái cách a ma kế này phát tác, e là chuyện đánh đập cũng không phải hiếm. Tội nghiệp hai đứa trẻ, cậu đã bị ép đến bước đường cùng nên mới muốn chia nhà. Nhưng chia rồi, đứa trẻ còn nhỏ thế này biết sống sao đây? Chẳng lẽ đi theo anh mình? Mà cái tên Trần Độ kia rõ ràng không dễ ở chung. Nhìn kiểu gì thì ca nhi này cũng không có cuộc sống tốt đẹp… Haiz, đáng thương thật.
“Tất cả im lặng cho ta!” Giọng già nua nhưng đầy uy nghi vang lên, khiến mọi người lập tức lặng thinh.
“Ngô Anh! Ngày xưa ta giới thiệu ngươi cho Bạch lão đệ, là để ngươi chăm sóc con cái người ta! Giờ ngươi đối xử với con người ta thế này à? Gì cơ? Ngay trước mặt ta mà ngươi còn dám ra tay? Ta thấy ngươi sống đến lú lẫn rồi đấy!”
Trương Mậu giận đến mức thở hổn hển. Vốn định giải quyết cho êm chuyện, nhưng giờ thì không thể nữa.
“Chia! Chia nhà! Ngô Anh, nghe rõ đây, hoặc là chia nhà, hoặc báo quan, Trương lão đầu ta cũng không thể quản ngươi nữa rồi! Hừ!” Nói xong ông ấy phất tay áo bỏ đi, nhưng khi rời đi vẫn không quên liếc nhìn Bạch Tu Niên đang trốn trong đám đông.
Chẳng bao lâu, trưởng thôn đã mang đến giấy chia nhà. Ở thôn Bách gia, mỗi khi chia nhà đều phải mời trưởng thôn làm chứng, đóng dấu, điểm chỉ, xem như một bản hợp đồng chính thức. Chỉ có như vậy thì việc chia nhà mới được xem là hợp pháp, từ đó hai bên không còn dính dáng gì nhau, cũng không sợ bị người đời dị nghị.
Ở thời cổ đại, danh tiếng là thứ quan trọng nhất. Nhưng với kẻ không biết xấu hổ như Bạch Tu Niên thì đó chẳng phải là vấn đề. Điều cậu lo lắng chỉ là Bạch Ngộ Tuế, cậu bé ấy thật sự quá yếu đuối.
“Cái gì! Còn muốn chia cả ruộng? Mơ đi! Các ngươi nằm mơ giữa ban ngày rồi!” Ruộng đồng chính là mạng của gã ta. Chia ruộng chẳng khác nào cạo một lớp da của gã ta!
Thật ra Bạch Tu Niên không hề muốn ruộng. Mấy mảnh ruộng của nam nhân kia cũng đủ ăn rồi, muốn bán lấy tiền cũng chẳng đáng bao nhiêu, mà công sức bỏ ra lại không xứng. Trong nhà chỉ có một người làm việc, có thêm ruộng chỉ thêm gánh nặng. Nhưng cậu lại không chịu nổi cái bộ mặt đắc ý của Ngô Anh. Dù không cần, cũng phải bắt gã ta chảy máu một chút!
“Trưởng thôn, thương thế của Ngộ Tuế nặng như vậy, sợ là chẳng lo nổi mấy mảnh ruộng đâu ạ…”
“Đúng đó, một đứa trẻ mới lớn thì cần gì đất đai, có đất cũng chẳng chăm sóc nổi, bỏ hoang thì lãng phí mất.” Ngô Anh lập tức phụ họa, mong sao họ tự nguyện từ bỏ. Hằng năm bóc lột được từ mấy mảnh ruộng đó là cả một khoản kha khá rồi!
Rõ ràng gã ta đã quên mất, trước đây có hai lao động trong nhà nên mớ được như thế.
Trưởng thôn nghi hoặc nhìn Bạch Tu Niên, không chắc thằng nhóc này có thật lòng tốt đến vậy không. Vừa nãy, ông ấy cũng nhận ra, ca nhi này rõ ràng là giả heo ăn thịt hổ, chắc chắn còn chiêu chưa tung ra.
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt dò xét của trưởng thôn, Bạch Tu Niên nhịn cười, cảm thấy ông lão này cũng thú vị đấy.
“Khụ, Ngộ Tuế cần dưỡng thương, mà dưỡng thương thì cần bạc…” Nói rồi cậu lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Ngô Anh, ý tứ rất rõ: Ngươi hiểu chứ?
“Không có bạc! Đừng hòng!” Ngô Anh phất tay một cái, cắn chặt từng đồng, sống chết không chịu bỏ ra.
“Vậy thì chia ruộng đi, trưởng thôn. Dù sao sau này mấy mảnh ruộng kia cũng có thể tạo ra bạc.” Bạch Tu Niên liền trở mặt, đổi giọng trong chớp mắt, cứ như sợ Ngô Anh đồng ý đưa mình tiền thì mất luôn phần đất này vậy.
“Khoan đã! Không thể chia ruộng! Nếu chia rồi thì bọn ta sống kiểu gì chứ…”
“Ngô Anh, ta thấy ngươi thật sự không muốn chia nhà nhỉ! Cái này không chịu, cái kia cũng không chịu, vậy rốt cuộc ngươi muốn gì? Một là chia ruộng, hai là đưa bạc, ngươi tự mà chọn!”
Trương Mậu vỗ bàn rầm một tiếng, giận tím mặt. Tên Ngô Anh này cứ gây rối mãi, rõ là không xem ông ấy ra gì, khiến ông ấy lại càng thấy chướng mắt.
Ngô Anh nghiến răng, bình thường gã ta hay la lối, nhưng gặp phải kẻ cứng rắn thì lập tức mềm nhũn: “Ta đưa tiền!”
“Vậy được. Tiền thuốc men và bồi bổ của tiểu Tuế, cộng thêm tiền đất, tổng cộng ba lượng bạc, giao cho Niên ca nhi đi.” Trưởng thôn tính toán một chút, đưa ra con số tương đối hợp lý. Ai ngờ Ngô Anh nghe xong thì lập tức nổ tung.
Gã ta gào thét: “Ba lượng!!! Trưởng thôn, thì ra ngươi cũng cấu kết với cái thằng tiểu tiện nhân này để hại ta! Mạng già này của ta các ngươi cũng lấy luôn đi! Ta không muốn sống nữa… Lão gia ơi, ngươi nhìn đi! Đây là đứa con trai tốt của ngươi đấy!”
Bao năm nay Ngô Anh làm lụng vất vả mới tích cóp được mấy lượng bạc, giờ bị lấy đi một nửa, sao mà cam tâm cho được. Thế là gã ta gào khóc vật vã, sống chết ăn vạ, khiến trưởng thôn cũng bắt đầu cảm thấy khó xử.
“Ai nói không muốn sống nữa?” Một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo vang lên như tiếng chuông vọng trong đêm, khiến cả hiện trường phút chốc lặng như tờ. Ai nấy đều nín thở quay lại nhìn.
Bạch Tu Niên cũng quay người, nam nhân vẫn ăn mặc giản dị như thường ngày, tay áo còn dính chút bùn đất, nhưng lúc này trong mắt cậu lại thấy… Đẹp trai đến chết tiệt!
Nếu Ngô Anh cứ tiếp tục ăn vạ, có lẽ trưởng thôn sẽ vì sĩ diện nên nhượng bộ giảm số bạc. Dù ông ấy lại mang chuyện “báo quan” ra dọa, cũng không tiện làm lớn chuyện. Một là khiến người trong thôn đang đứng về phía cậu sẽ thấy khó chịu, hai là cảm giác áy náy của trưởng thôn vì ép trẻ con cũng sẽ tan biến. Nam nhân này xuất hiện thật sự quá đúng lúc.
Không hiểu sao, người trong thôn luôn mang theo một loại sợ hãi mơ hồ với hắn. Chỉ nhìn việc đến hai mươi tuổi mới lấy vợ là biết, ngoài một kẻ ngốc như Bạch Tu Niên bị lừa gả, thật sự không có ca nhi nào muốn lấy hắn cả.
Bạch Tu Niên liếc nhìn thân hình cao lớn cường tráng của nam nhân kia, có lẽ là sợ sức mạnh nhỉ? Nhưng ở đây ai mà chẳng như vậy chứ?
“Ngươi, ngươi đến đây làm gì!” Nhìn thấy Trần Độ mặt mày dữ tợn bước đến, Ngô Anh sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
Trần Độ chậm rãi tiến đến, như một oan hồn đòi mạng, khiến những người đứng sau Ngô Anh cũng sợ đến mức vô thức lùi lại vài bước. Trong chớp mắt, chỉ còn mỗi Ngô Anh cô độc đối mặt với hắn.
“Ta nói cho ngươi biết, đừng có mà làm liều!” Ngô Anh nuốt nước bọt, tay run chân run. Bạch Tu Niên tinh mắt còn thấy chân gã ta đang run bần bật dưới lớp áo, không khỏi nghi hoặc nhìn sang Trần Độ: Tên này trông rất bình thường, thậm chí còn có chút đẹp trai nữa là… Sợ đến mức này có hơi quá đáng rồi chăng?
Trần Độ chẳng thèm để ý đến Ngô Anh đang ngồi dưới đất, quay sang gật đầu với trưởng thôn: “Trưởng thôn.”
“Ừm.” Trương Mậu thở dài. Ban nãy ông ấy suýt mềm lòng giảm bạc đi rồi, nhưng giờ nếu nhượng bộ thì chẳng khác nào bắt nạt con nít. Vì thế, ông ấy hạ bút, lập tức viết xong giấy chia nhà.
“Ấn dấu vân tay.”
Trưởng thôn bước đến bên giường, nắm lấy tay Bạch Ngộ Tuế, để lại dấu vân tay xác nhân chia nhà. Sau đó, ông ấy quay sang phía Ngô Anh.
Ngô Anh còn đang vùng vằng không chịu, miệng há ra định khóc lóc ăn vạ lần nữa thì Trần Độ, người đang đứng cạnh Bạch Tu Niên tiến lên một bước.
Chỉ một bước thôi, Ngô Anh lập tức bị dọa sợ cứng người, không dám làm loạn nữa, khiến Bạch Tu Niên vừa tức cười vừa bó tay.
“Được rồi, từ nay trở đi, các ngươi là hai nhà riêng biệt. Nhưng mọi người vẫn là người trong thôn Bách gia, có thù có oán gì thì cũng nên sớm bỏ qua cho nhẹ lòng.”
Cả buổi sáng bị chuyện này làm phiền, sắc mặt trưởng thôn có phần khó coi. Ông ấy phất tay một cái, tỏ ý muốn rời đi cho nhanh.
“Trưởng thôn, chiều nay ta săn ít thịt rừng, làm món bổ cho ngài, hôm nay đã phiền ngài quá nhiều rồi.”
Trần Độ lên tiếng, lời vừa nói ra, lập tức khiến không ít ánh mắt đầy ghen tị đổ dồn về phía trưởng thôn.
“Được được được, ta nhận lời trước nhé. Tiểu tử khá lắm, cưới được một người vợ tốt đấy.”
Trưởng thôn cười sảng khoái, vỗ vỗ vai Trần Độ, xem như chuyện hôm nay đã được giải quyết trọn vẹn.
Còn về phần ba lượng bạc kia, dưới sự uy nghiêm lạnh người của Trần Độ, sao có thể không giao ra được chứ?
Bạch Tu Niên nhìn đống bạc trong tay, thế nào cũng không nén được nụ cười rạng rỡ.