Trần Độ lau mồ hôi trên mặt, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của Bạch Tu Niên, hắn buông tay, nhe răng cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, dương như không hề nhận ra ánh mắt khác thường của cậu. 
Bạch Tu Niên vội vàng nhìn sang nơi khác, sắc mặt thay đổi mấy lần. Người này sau khi phơi nắng da càng sẫm màu, răng lại càng trắng đến chói mắt. Nếu ở thời đại của mình, không chừng có thể đi đóng quảng cáo kem đánh răng cũng nên. Nghĩ vậy, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía cơ ngực rắn chắc kia, vóc dáng thế này, đừng nói là minh tinh nổi tiếng hạng A lúc trước, ngay cả những nam thần cơ bắp nổi tiếng cũng chưa chắc có được vẻ đẹp tự nhiên thế này. Thân hình dựng lên bằng photoshop và ánh đèn sân khấu vốn luôn dễ khiến người ta vỡ mộng. 
Nếu như chỉ cần làm việc nặng nhọc là có thể rèn được vóc dáng thế này, vậy thì mình còn hy vọng không nhỉ? Nghĩ đến đó, Bạch Tu Niên lại bắt đầu đứng ngồi không yên. 
“Để ta giúp một tay.” Xắn tay áo lên, Bạch Tu Niên tiến đến giúp giữ cột. 
Trần Độ liếc nhìn cậu một cái, tưởng cậu rảnh rỗi không chịu ngồi yên nên hắn cũng không nói thêm gì, dù sao mấy việc nặng nhất cũng làm xong rồi, giờ chỉ cần chút thời gian hoàn thiện. 
Chỉ dựng khung thôi đã mất hết một buổi chiều ở bên ngoài. Lúc ra khỏi không gian thì trời đã xẩm tối, họ tùy tiện nấu chút đồ ăn. Dù nói là “tùy tiện” nhưng Trần Độ và Bạch Ngộ Tuế vẫn ăn sạch, thật sự rất nể mặt người nấu. 
Ngôi nhã gỗ trong không gian được từ từ dựng nên, nhìn từ ngoài vào thì rất đơn sơ, giống như căn lều tạm ghép từ vài tấm ván gỗ. Nhưng bước vào trong mới thấy câu “không thể nhìn mặt mà bắt hình dong” thật sự không sai chút nào. Căn nhà này cũng vậy, không thể chỉ nhìn bề ngoài. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play