Bạch Tu Niên tỉnh dậy giữa đường. Trên xe bò không chỉ có mỗi nhà họ, nên khó tránh khỏi có chút ồn ào. Thêm nữa xe lắc lư không ngừng, Bạch Tu Niên nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc cũng không còn buồn ngủ nữa, xoa mặt một cái rồi ngồi thẳng dậy. 
Chỉ là khi cậu khẽ dịch người tạo ra khoảng cách với Trần Độ, lại nghe thấy một tiếng thở dài trầm thấp. Cậu nghi hoặc quay đầu nhìn nam nhân kia vài giây, nghĩ thầm chắc là mình còn ngái ngủ nên đầu óc chưa tỉnh táo. 
Dù mở mắt, cậu cũng chỉ nhìn phía trước, nhưng tai lại lắng nghe những người khác trên xe bàn tán về kế hoạch đi chợ: Nào là bán rau trước rồi lấy tiền đó mua vài thước vải, về may cho mấy đứa nhỏ trong nhà mỗi đứa một bộ… 
Nghe mấy chuyện nhà vặt vãnh bên tai, lần đầu tiên Bạch Tu Niên cảm thấy cuộc sống giản dị vụn vặt như thế cũng có thể khiến người ta khao khát. 
Đến trấn, nhưng thường lệ mọi người hẹn giờ quay về rồi ai nấy tự tản ra làm việc của mình. 
Nhóm của Bạch Tu Niên đi thẳng đến tửu lâu Khánh Tường. Tửu lâu này có lối đi riêng cho người trong tửu lâu, chính là cửa sau. Chỉ là không ngờ, không chỉ nhóm Bạch Tu Niên mà ngay cả Tần Dương dẫn họ đến cũng bị chưởng quỹ đứng canh ở cửa làm hết hồn. 
“Ôi chao, Bạch ca nhi, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!” Chưởng quỹ tươi cười nịnh nọt. Nếu không phải Bạch Tu Niên biết rõ mình chỉ là dân thường, cậu còn tưởng mình vô tình được phong chức lên làm quan to rồi ấy chứ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play