Cả nhà bọn họ ăn uống vui vẻ, trong khi Đại Phú chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, ngửi mùi mà không được ăn, sốt ruột đến mức cứ chạy vòng vòng tìm cách thu hút sự chú ý. Nhưng khoai lang lần này quá ngon, đến mức Trần Độ và Bạch Ngộ Tuế cảm thấy bản thân chưa từng ăn món ngon như thế, có bị bỏng cũng không dừng miệng, không buồn để ý đến tiếng kêu ăng ẳng đầy tủi thân của Đại Phú. 
Sau khi cắn vài miếng, khoai cũng không còn quá nóng, Bạch Tu Niên xem như vẫn còn chút lương tâm, cậu bẻ một miếng nhỏ, đưa lên miệng thổi vài cái cho nguội hẳn rồi mới ném cho Đại Phú. 
Đại Phú phóng người lên, đớp luôn miếng khoai đang lơ lửng giữa không trung, không nhai mà nuốt trọn một cái, sau đó lại vẫy đuôi mừng rỡ, mắt dán chặt vào Bạch Tu Niên. 
“Đứa nhóc này…” Bạch Tu Niên trợn mắt, cảm thấy bé chó này thật giống Trư Bát Giới, không biết thưởng thức gì cả, vừa thấy đồ ăn là nuốt chửng. Nhưng nhìn nó tội nghiệp thế, cậu lại không nỡ, bẻ thêm một miếng, và miếng lần này còn biến mất nhanh hơn miếng trước.
“Được rồi, cái này ngươi không ăn nhiều được đâu, không khéo là tiêu chảy đấy.” Bạch Tu Niên quay mặt đi, không nhìn gương mặt giả vờ đáng thương của Đại Phú nữa, rồi quay sang hai người vẫn đang đứng dưới nắng mà nói: “Hai người đừng ăn nhiều quá, lát con phải ăn cơm đấy.” 
Hai người kia thì “ừ ừ” cho có lệ, nói là không ăn nữa, nhưng cuối cùng mỗi người cũng xử lý gọn vài củ. Bạch Tu Niên khuyên không nổi, đành quay về nhà, bởi vì cái mùi thơm nức cả sân khiến cậu sợ mình không kiềm chế nổi. 
Không phải Bạch Tu Niên không thích mùi vị của khoai lang, thật ra cậu rất thích, chỉ là ăn nhiều quá dễ gây phản ứng phụ… 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play