“Này, ngươi sao vậy?” Bạch Tu Niên chỉ nhìn thấy đỉnh đầu nam nhân, cậu không thể đoán được tâm trạng hiện tại của người bên cạnh là gì, nhưng tư thế rõ ràng đang mong được an ủi như thế này… Chắc không phải do cậu tưởng tượng ra đâu nhỉ?
Cậu vươn tay ra, nhưng khi tay còn lơ lửng giữa không trung thì dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua bờ vai rắn chắc của người kia khẽ run lên, thế là không do dự nữa, cậu đặt tay lên đầu Trần Độ, rồi theo thói quen xoa nhẹ vài cái.
Nói gì thì nói, bận rộn cả buổi sáng, ăn xong thật sự hơi mệt. Bình thường giờ này là Bạch Tu Niên đã đi ngủ trưa rồi, thói quen này chắc không dễ thay đổi. Tay đặt lên đầu Trần Độ dần trượt xuống vai, cứ thế dựa vào một chút lực ở đó mà tựa đầu, mắt cũng chầm chậm khép lại.
Thật ra, ngay từ lúc nắm lấy tay của Bạch Tu Niên, Trần Độ đã thấy tim nóng bừng rồi, nhưng lại chỉ biết cúi đầu giả vờ bình tĩnh. Trong lòng thì vừa lo lắng, vừa hạnh phúc, chỉ mong thời gian trôi thật chậm. Mãi đến khi cảm nhận được bàn tay kia nhẹ nhàng đặt lên đầu mình, trái tim đang rối bời ấy mới chậm rãi bình yên trở lại.
Không biết đã qua bao lâu, cảm giác người trong lòng dần nặng hơn, bên người vang lên tiếng thở đều và thư thái, Trần Độ khẽ giật mình, rồi nét mặt dần dần dịu lại.
Hắn nhẹ nhàng gỡ tay cậu khỏi vai, Bạch Tu Niên mất điểm tựa, cơ thể hơi trượt xuống, Trần Độ nhanh tay đỡ lấy. Hắn cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say đến đỏ bừng của vợ, một tay hắn luồn qua lưng, tay kia ôm lấy chân cậu, nhẹ nhàng nhấc bổng người kia lên.
Một tư thế ôm công chúa tiêu chuẩn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT