“Sao vậy, nhìn mặt ai cũng bí hiểm thế.” Ông Ngưu dắt tay Lâm Niệm Viễn đi vào giữa đám người, nhìn theo ánh mắt ba người đều đang dồn về phía Bạch Ngộ Tuế. 
Bạch Ngộ Tuế thấy ông Ngưu đến, bao nhiêu bối rối, phân vân lập tức biến mất, bước ra khỏi vòng vây, đi đến bên cạnh ông ấy: “Ông Ngưu, lúc nãy anh của ta suýt nữa bị dao cắt trúng, nên A Tú a ma mới cắt cá giúp anh đấy.” 
Kể lại đầu đuôi mọi chuyện xong, cậu bé rút lui an toàn, quay lại đứng bên cạnh Lâm A Tú, tiện thể kéo luôn Lâm Niệm Viễn về đứng cùng. 
Cái thằng nhóc này, đúng là biết “bán đứng anh trai” đấy. 
“Ra vậy, A Tú làm đúng đấy. Bạch ca nhi, ngươi phải cẩn thận đấy nhé. Hôm nay cứ để A Tú giúp ngươi, bọn ta toàn đến nhà ngươi ăn cơm, cũng thấy ngại rồi.” Ông Ngưu suốt ngày đến nhà bọn trẻ ăn ké, truyền ra ngoài cũng không hay ho gì. Nhưng mà chuyện của con cháu trong nhà, ông ấy không thể không quan tâm, thôi thì đành mặt dày đến đây. 
“Người thân đến nhà nhau chơi mà sợ gì lời thiên hạ. Ông Ngưu cứ yên tâm ngồi chơi, sau này ta nhất định thường xuyên đến nhà ngươi nói chuyện cho mà coi, đến lúc đó ngươi đừng có đuổi ta đi nha.” 
Bạch Tu Niên nói xong thì kéo ông Ngưu ngồi xuống lại bàn: “Ngươi ở đây nói chuyện với ông Ngưu đi, bên này không cần ngươi giúp đâu.” Nói rồi cậu cũng đẩy Trần Độ về phía ông Ngưu, còn mình chuẩn bị trốn vào bếp. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play