21
Ngày thứ ba sau, tại một trang viên ngoại ô của Kinh thành.
Mộc Vi Xuân đưa tay lấy cuộn thư trên móng vuốt chim bồ câu trắng, mở ra xem vài lần, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, rồi lặng lẽ quay người rời đi.
Vào ngày hội Hoa Chúc, các con phố trong Kinh thành nhộn nhịp, người qua lại đông đúc.
Mộc Vi Xuân âm thầm tách khỏi Mộc Tuy và Mộc Phù Tịch , nàng đội mũ tầm che, vải mỏng phủ lên mặt.
Vội vàng bước vào một ngõ cụt, thấy xung quanh không có ai, nàng leo qua tường thấp, trèo vào cửa sổ tầng hai của tửu lâu "Say Xuân".
Sau khi cho thêm một ít vật vào hương xông trên giường, nàng nép mình vào tủ quần áo.
Một công tử ăn chơi, đeo vàng đeo ngọc, ôm lấy nàng Lan Như của Say Xuân bước vào, uống một chút rượu, bước đi hơi loạng choạng.
Lông mày hắn lạnh lùng, nhưng gương mặt lúc này chỉ đầy dục vọng.
Những âm thanh không thể nghe được vang lên, Mộc Vi Xuân nhẹ nhàng mở cửa tủ, ném một que đuốc về phía rèm giường.
Một làn bụi thuốc mỏng manh cũng bay vào.
Ngay lập tức, những âm thanh mập mờ biến thành tiếng hoảng hốt.
Lan Như hét lên: “Á á á á! Chết... chết rồi... người chết rồi...”
Mộc Vi Xuân không dám chần chừ, lập tức mở cửa sổ, nhảy xuống.
Thay lại trang phục, nàng hòa vào đám đông đang chen chúc ngoài phố.
22
Sự việc diễn ra rất thuận lợi, Lục Hoàng Tử tìm vui trong thanh lâu, nhưng lại chết ngay trên bụng của kỹ nữ.
Hoàng tử chết do bệnh phong, chuyện này trở thành một đố kỵ hoàng gia và vụ hỏa hoạn che đậy qua.
Tin tức được truyền về Lân Châu, lúc này Thái tử đã hoàn toàn tin tưởng những gì ta nói.
Ánh mắt hắn nhìn ta giờ đây đầy ngưỡng mộ và e ngại.
“Quả thật có chuyện kỳ diệu như vậy, Doanh nhi , ngươi thực sự là thần nữ!”
Ta mỉm cười nhẹ nhàng, không trả lời.
Nếu ta ở Kinh thành, thậm chí không cần Mộc Vi Xuân trợ giúp, ta cũng có thể thực hiện được.
Chỉ vì ở xa một chút, cần nhiều "yếu tố nhân tạo" để đảm bảo kết quả cuối cùng không gặp sai sót.
Thái tử không giấu được sự kích động, mở lòng bày tỏ với ta.
"Lục Hoàng Tử chính là chướng ngại lớn nhất trên con đường đăng cơ của ta, hắn bên ngoài trông như một công tử ăn chơi, suốt ngày say xỉn và vui đùa, nhưng sau lưng lại vô cùng tàn nhẫn, còn nuôi dưỡng sát thủ. Ta đã bí mật điều tra, lần ám sát này hầu như là do hắn ra tay.
“Doanh Nhi, ngươi cùng ta trở về Kinh thành đi, ta sẽ xin phụ hoàng ban chỉ đón ngươi làm tần thiếp vào phủ.”
Ta nắm chặt tay áo hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn như quả hạnh.
“Thái tử, ngươi thật sự thích ta sao?”
Hắn không chút do dự trả lời: “Đương nhiên.”
Ta vẫn còn hoài nghi: “Nhưng như vậy, ta lại cảm thấy ngươi muốn lợi dụng ta...”
Khi nghe ta nói vậy, Thái tử hơi ngẩn người, đôi mắt hồ ly của hắn đen thẳm như mực.
Sau một lúc đối diện, hắn cúi đầu, thành kính hôn lên trán ta.
"Thích, nhưng thích cũng phải có sự cân nhắc. Ta yêu mỹ nhân, cũng yêu giang sơn, thích ngươi và quyền lực ta muốn không mâu thuẫn, ngươi là đao của ta, là tình nhân của ta, cũng là thần linh mà ta tín ngưỡng.
"Doanh Nhi, ngươi đừng giả vờ là cô gái ngây thơ nữa, có thể tính toán đến mức này, ngươi thông minh hơn ta tưởng nhiều.
“Theo ta đi, ta có thể cho ngươi những gì ngươi muốn.”
Ta cười một cách ngượng ngùng, hai chiếc răng nhỏ lộ ra.
Ban đầu định từ từ đồng ý, không ngờ hắn lại vạch trần luôn.
“Được thôi.”
Ta nhìn ngắm vẻ ngoài anh tuấn của hắn, trong lòng cũng rất hài lòng.
"Hiện giờ vì cái chết của Lục Hoàng Tử, tình hình trong Kinh thành hơi hỗn loạn, đến lúc ngươi phải trở về rồi.
“Ta sẽ lắng nghe nguyện vọng của ngươi, nhưng... kẻ phản bội, nhất định sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Hắn nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, ánh mắt ấm áp như có sức mê hoặc lòng người.
“Ngươi cứ tùy ý mà làm.”
23.
Trong nửa tháng qua, Thái tử mất tích không rõ, Lục Hoàng Tử bất ngờ qua đời, Kinh thành bề ngoài bình lặng, nhưng thực chất là sóng ngầm nổi lên, các thế lực khác nhau đều muốn can thiệp vào.
Vào lúc này, Thái tử đột nhiên xuất hiện trong Kinh thành.
Hắn chỉ lộ diện một chút, rồi vội vàng cùng ta vào cung.
Không ai biết vừa rồi đã xảy ra sóng gió gì trong Kinh thành.
Khi Thái tử cùng Hoàng đế nghị sự trong thư phòng, ta ung dung ngồi trong cung uống trà.
Sau một vài nhang, Thái tử rốt cuộc bước ra.
Ta lập tức cung kính đứng dậy quỳ xuống.
“Dân nữ Mộc Phù Doanh, bái kiến Hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.”
Hoàng đế dùng ánh mắt sắc bén nhìn ta, không giận mà uy nghiêm.
“Trẫm nghe nói, chính ngươi vô tình cứu được Thái tử?”
Ta đáp: “Đúng vậy.”
"Vậy thì, Thái tử cũng có ý với ngươi, trẫm sẽ ban chỉ cho người làm trắc phi của Thái tử, cùng ngày thành hôn với chính phi.
“Ngươi có bằng lòng không?”
Ta cúi đầu, thần sắc điềm tĩnh.
“Dân nữ bằng lòng.”
Hôn sự của Mộc Phù Tịch định vào tháng Ba, Thái tử hạ chỉ, để ta lấy thân phận trắc phi cùng vào phủ.
Mộc Phù Tịch biết chuyện thì vô cùng tức giận, nàng không thể ngờ, ta lại cứu được Thái tử lúc trọng thương và quen biết hắn, từ đó kết duyên
Về đến Mộc phủ, nàng là người đầu tiên ngăn ta lại.
"Mộc Phù Doanh , ta thật xem thường ngươi! Tưởng ngươi là kẻ an phận, không ngờ lại dám mơ mộng đến Thái tử!”
Nàng ta giận dữ nhìn ta, ánh mắt đầy oán hận,căm phẫn.
“Gặp vận lớn thật đấy! Nhưng ngươi muốn cướp người của ta… không sợ ta giết chết ngươi sao?”
Ta ngẩng đầu, đánh giá nàng sau ba năm không gặp.
Nàng ta ngày càng xinh đẹp, nhưng mang theo vẻ yếu đuối như liễu trong gió.
Cảm nhận khí vận trên người nàng suy yếu hơn xưa nhiều, ta điềm nhiên nói:
“Nay ta là trắc phi do thánh chỉ ban, ngươi dám động thủ với ta sao?”
Gương mặt Mộc Phù Tịch vặn vẹo, nghiến răng nói:
“Dù không thể giết ngươi, nhưng vào phủ Thái tử, ngươi cũng chẳng thoát khỏi tay ta đâu!”
“Chỉ là nhờ chút ơn cứu mạng mà trèo lên, thật sự cho rằng mình hóa thành phượng hoàng rồi sao?”
“Ta mới là nữ tử được thiên mệnh lựa chọn – Thái tử chỉ có thể là của ta!”
Ta liếc mắt nhìn ngọc bội hình cá chép treo bên hông nàng ta, lạnh giọng mỉa mai:
“Thiên mệnh chi nữ? Không phải là cướp lấy thứ thuộc về ta sao?”
Điều nàng ta từng ước nguyện, đều sẽ được trả lại bằng khí vận gấp mười lần.
Mộc Phù Tịch bị ta chọc giận, giơ tay tát ta một cái thật mạnh.
“Tiện nhân! Câm miệng cho ta!”
Ta đưa tay ôm mặt, ngạc nhiên nhìn nàng ta.
Nhưng trong lòng lại bình thản như nước.
Bởi lẽ: Tín đồ bất trung, nhất định sẽ bị phản phệ.
Nàng ta càng điên cuồng, cái chết sẽ càng thê thảm.
Nhưng cái tát này ta không thể nuốt trôi.
Ta giơ tay lên, chuẩn bị trả lại cho nàng một bạt tai.
Đúng lúc đó, Mộc Tuy vội vã chạy tới, nắm chặt tay phải ta đang giơ lưng chừng giữa không trung.
Mộc Phù Tịch đắc ý nhìn ta, còn giả vờ đáng thương:
“Nhị ca… tỷ tỷ không thích muội, muội sợ lắm…”
Ánh mắt Mộc Tuy nhìn ta đầy tức giận.
“Mộc Phù Doanh , ngươi đúng là kẻ tham vinh hoa phú quý, tâm địa độc ác!
Năm xưa ta vẫn tưởng ngươi thuần khiết đơn thuần, chẳng qua là không muốn làm thiếp, hóa ra là chê ta xuất thân thấp hèn, không cam làm vợ lẽ của ta!”
Hắn lạnh lùng cười khẩy:
“Thủ đoạn hay thật đấy. Mới đó đã leo lên Thái tử điện hạ, còn cố tình đối đầu với Phù Tịch.
Dù sao Phù Tịch cũng là muội muội ngươi, Mộc phủ có ân với ngươi, ngươi lại vong ân phụ nghĩa đến thế ư!”
Ta khẽ nhíu mày. Thấy không giãy ra được, ta dứt khoát giơ tay còn lại lên, vung một bạt tai thẳng mặt Mộc Phù Tịch.
“Bốp!”
Hai người bọn họ trợn tròn mắt, trong thoáng chốc không kịp phản ứng.
Vài giây sau, Mộc Tuy tức giận đến run người, há miệng chuẩn bị mắng ta.
Ta liền thuận tay tát thêm một cái thẳng mặt hắn.
“Ồn ào.”
24.
Những ngày sau đó ở Mộc phủ trở nên yên ắng hơn nhiều.
Những người khác trong nhà họ Mộc vì e ngại thân phận ta là vị hôn thê trắc phi của Thái tử, cũng không dám làm càn, những chuyện phiền lòng ít đi rõ rệt.
Mộc Phù Tịch nuốt không trôi cơn giận này, bèn đến chỗ Lão phu nhân khóc lóc kể lể.
Lão phu nhân an ủi nàng ta:
“Mộc Phù Doanh chẳng qua chỉ là trắc phi, vào phủ rồi thì cũng chẳng dậy nổi sóng gió.
Con mới là thiên mệnh chi nữ, nó sao sánh được với con?
Điều con cần làm bây giờ là gặp gỡ Thái tử nhiều hơn, tìm cách giữ lấy sủng ái, như vậy mới vững chỗ đứng.”
Sau đó, Mộc Vi Xuân đem đoạn đối thoại này kể lại cho ta nghe, giọng nàng vẫn mang theo vài phần lo lắng:
“Ngươi thật sự nắm chắc phần thắng sao? Thái tử kia thâm trầm đa nghi, làm sao đáng tin?”
Ta từ tốn bóc một quả nho, đưa vào miệng, giọng lười biếng:
“Ngươi thực sự nghĩ hắn phong ta làm trắc phi là vì si mê tình ý ư?”
Muốn giữ sủng ái vững chắc, cách tốt nhất… là quyền lực.”
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi lại:
“Vậy còn ngươi?”
Mộc Vi Xuân cụp mắt xuống:
“Ta muốn báo thù cho mẫu thân ta. Đại phu nhân, gia chủ… bọn họ đều là kẻ thù của ta.”
“Sắp rồi.”
Ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Ngươi sẽ được chứng kiến từng người bọn họ lần lượt chết thảm.
“Nhưng sau đó, ta cần ngươi trông gi Mộc gia, vì ta mà làm việc.”
25.
Ngày xuất giá, con đường từ phủ Thái tử đến Mộc gia, dân chúng đứng hai bên đường hoan hô, trẻ nhỏ rải hoa cánh dọc theo phố.
Mộc phủ Tịch mặc bộ hôn phục phượng hoàng đỏ nền vàng thêu kim, khiến nàng ta trông rất đoan trang và dịu dàng.
Ta, theo lễ nghi của trắc phi, chỉ có thể mặc áo cưới màu hồng, cổ tay áo thêu hai con bướm đang múa.
Dù sao cũng không thể tranh mất vẻ đẹp của Mộc Phù Tịch .
Lúc cử hành lễ bái đường, Thái tử suốt thời gian đó luôn dùng ánh mắt tình tứ nhìn nàng ta, cả hai như thể vô cùng ân ái.
Mọi người đều khen ngợi hai người là trời sinh một đôi, xứng đôi vừa lứa.
Mộc Phù Tịch vừa xấu hổ vừa vui mừng, nhìn ta với ánh mắt đắc ý .
Khi không ai chú ý, nàng ta thì thầm vào tai ta từng lời từng chữ:
“Mộc Phù Doanh , nhìn thấy không, đừng có mơ tưởng nữa. Thái tử là của ta, nếu ngươi vào phủ thì chỉ có con đường chết.”
Ta chỉ khinh bỉ cười một tiếng, không lên tiếng phản bác.
Lễ xong, ta làm thủ tục qua loa rồi tự mình vào một gian phòng nhỏ.
Đang lúc mơ màng buồn ngủ, cửa bỗng nhiên bị mở ra.
Thái tử bước đến trước mặt ta, ôm ta vào lòng, giọng điệu trêu đùa.
“Sao không đợi ta, mà tự ý bỏ khăn chemặtvậy?”
Ta ngáp một cái, giọng khàn khàn.
“Sao ngươi không đi cùng Thái tử phi vào động phòng? Nàng ta là chính thê, tối nay ngươi nên đi với nàng ta.”
“Ngươi không muốn ta sao?”
Giọng Thái tử đột ngột trầm xuống.
“Ta không thích nàng ta, ngươi mới là người ta yêu.”
“Ồ.”
Ta không mấy quan tâm, chỉ gật đầu, tháo trâm cài tóc xuống.
"Nhưng ta thật sự rất mệt, cái này nặng quá, đầu ta đau lắm, ta muốn nghỉ ngơi.”
Thái tử đột nhiên nắm lấy cằm ta, rồi hung hăng hôn lên môi.
Ta bị ép chịu đựng nụ hôn mãnh liệt mà lại đầy mê đắm của hắn, lúc đầu có chút bối rối, mắt nhắm lại, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt anh đào.
Ta mạnh mẽ đẩy hắn ra.
“Ngươi muốn làm gì, phát điên à?”
Thái tử ngẩn ra một chút, khóe mắt ửng đỏ, ánh mắt như cầu xin nhìn ta.
“Ta yêu ngươi, ngươi còn muốn đẩy ta cho người khác sao?
“Ta là tín đồ trung thành của ngươi, nếu ta nguyện cầu, ngươi sẽ thực hiện cho ta chứ?”
Những lời hắn nói làm ta hài lòng, nhìn khuôn mặt đầy tổn thương của thiếu niên đẹp trai trước mặt, tâm tình ta hơi dao động.
Cả hai chúng ta đều gần nhau, mũi chạm mũi, hơi thở ám muội lan tỏa.
Ta bỗng cảm thấy hứng thú, ôm lấy cổ hắn và hôn lên môi hắn.
Thái tử hít thở dồn dập, nhắm mắt lại, lại lần nữa hôn lên môi ta với vẻ thành kính.
Ánh nến nhấp nháy, một đêm ngập tràn đắm say.