01.

Nữ nhân tộc Hồ Điệp trời sinh đã sở hữu năng lực phi thường.

Nhẹ nhàng vẫy cánh như hồ điệp, cũng có thể thay đổi vận mệnh một cách đáng kể.

Nhưng năng lực này quá mức cường đại, trời cao đã giáng xuống một lời nguyền.

Vì vậy, nữ nhân tộc Hồ Điệp đời đời mang mệnh hung hiểm, vận số mong manh xui xẻo, khó mà có được kết cục tốt đẹp.

Chỉ khi kết thành phu thê với nam nhân mang thiên mệnh, mới có thể chia sẻ vận khí của phu quân mà duy trì sinh mệnh.

Nhưng một khi bị phản bội, hậu quả sẽ phản phệ lên chính bản thân mình.

Ngũ cảm bị mất, thần trí điên loạn.

Mẫu thân ta chính là một ví dụ như vậy.

Bà vì muốn xoay chuyển số mệnh hung sát của mình, nên đã chọn một thư sinh có mệnh cách đặc biệt tốt.

Thư sinh ấy tương lai sẽ là tân khoa Trạng Nguyên, tiền đồ vô lượng.

Sau khi kết thành phu thê, mẫu thân chia sẻ vận khí của ông đổi lại bà dùng năng lực của mình giúp ông thuận lợi trên còn đường thăng quan tiến chức.

Vốn dĩ đây là cục diện đôi bên cùng có lợi, nhưng lòng người quả nhiên dễ đổi thay.

Phụ thân không biết thân phận của mẫu thân. Sau khi đỗ đạt công danh, ông lại chê bai bà xuất thân thôn dã thô tục, không xứng với mình.

Ông dự định ruồng bỏ cả thê tử và nữ nhi của mình, thú một tiểu thư danh môn trong kinh thành để giúp đỡ con đường làm quan của ông.

Hôm đó, mẫu thân dắt theo ta – khi ấy chỉ mới chín tuổi – đứng trước cửa phủ Chúc gia, muốn nhận lại phụ thân.

Phụ thân ăn mặc chỉnh tề, đứng trên bậc thềm, sau lưng là hàng dài tùy tùng hầu hạ.

Ông mắng mẫu thân là một nữ nhân điên rồ, còn nói bản thân không hề quen biết bà.

Rồi còn ra lệnh cho gia nhân đánh chúng ta một trận, sau đó ném ra khỏi phủ, mặc ta và mẫu thân tự sinh tự diệt.

Cánh cổng sơn son khép lại, mẫu thân không khóc cũng không nháo, chỉ gắng gượng đứng dậy, kéo ta rời đi.

Ngay lúc đó, một cỗ xe ngựa hoa lệ lướt qua bọn ta.

Tấm rèm châu được vén lên một góc, ta nhìn thấy một thiếu nữ đoan trang ngồi bên trong.

Nét mặt cao ngạo, cử chỉ thanh cao, phong thái hiển hách.

Chính là đích nữ của Mộc gia – Mộc Phù Tịch.

Nghe nói ngày nàng ấy chào đời, trăm loài chim cùng hót vang.

Ba con phượng hoàng bay lượn vòng quanh kinh thành, chiếc đuôi dài lấp lánh rực rỡ.

Quốc sư tiên đoán, kinh thành xuất hiện một nữ tử mang trong mình thiên mệnh.

Nàng ấy sinh ra với mệnh phượng, sau này nhất định sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Là vận số mà ai trong kinh thành này đều ngưỡng mộ.

Mẫu thân đột nhiên dừng bước, bớt chợt, ấn ký hình hồ điệp giữa chân mày của bà lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

Ta kinh ngạc níu chặt ống tay áo của bà, bất an mà khẽ thì thầm:

“Mẫu thân… người làm sao vậy?”

“Doanh nhi.”

Bà bỗng nhiên mở to mắt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Bà nói:

“Số mệnh ta đã định, nhưng mệnh của con vẫn còn chưa rõ.”

“Nếu ta muốn con tranh đoạt, muốn con cướp lấy, muốn con cải mệnh tộc Hồ Điệp chúng ta, con có dám thử không?”

Ta ngơ ngác ngước nhìn lên, không hiểu ý mẫu thân là gì.

02.

Từ đó trở đi, thần trí của mẫu thân ngày một mơ hồ.

Bà thường xuyên ra ngoài một mình, mỗi lần trở về, ấn ký hình hồ điệp giữa chân mày đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Dần dần, bà mất đi ngũ cảm, thần trí cũng trở nên điên loạn.

Chỉ khi nhìn thấy ta, ánh mắt mới lóe lên chút ít tỉnh táo.

Cùng lúc đó, phụ thân ta bị người khác vu hãm hại trên triều, bị tước bỏ chức quan và đuổi khỏi kinh thành.

Vận khí của ông đã bị mẫu thân hấp thụ đến cạn kiệt, chỉ có thể rơi vào kết cục như vậy.

Phụ thân ta quay trở về nhà, nhưng đã hoàn toàn suy sụp.

Ông suốt ngày say rượu, lang thang bên ngoài, thậm chí còn dần nghiện cờ bạc.

Thua bạc thì lại uống đến say mèm sau đó trở về nhà, rồi trút giận bằng cách đánh đập mẫu thân.

Mẫu thân không khóc cũng không kêu rên, cứ như thể không hề có cảm giác.

Ta chỉ có thể co mình lại, lặng lẽ trốn vào một góc.

Năm ta mười tuổi, có một ngày ta đói đến không chịu nổi.

Giống như những lần trước, ta lén trèo qua tường viện, chạy vào rừng sâu.

Trong núi có rất nhiều quả dại có thể ăn lót dạ. Ta hái một ít, nhớ đến mẫu thân nên lại vội vã quay về.

Chạy quá vội, ta vô tình vấp phải thứ gì đó rồi ngã nhào xuống đất.

Quay đầu nhìn kỹ, ta mới phát hiện đó là một thiếu niên khoác trên mình y phục quý tộc.

Chắc có lẽ hắn đã ngã xuống từ vách núi trong khi đi săn, trên người có nhiều vết trầy xước.

Ta thăm dò hơi thở của hắn, phát hiện hắn vẫn còn sống, chỉ là đã hôn mê.

Sau một hồi suy nghĩ, ta kéo hắn về nhà.

Mẫu thân vẫn ngồi bên mép giường, ánh mắt mờ mịt.

Nhưng ngay khi nhìn thấy ta, bà chợt run lên một chút.

Bà phun ra một ngụm máu tươi, rồi đổ gục vào lòng ta trong ánh mắt hoảng hốt của ta.

“Mẫu thân! Người làm sao vậy?”

Ta lay mạnh bờ vai bà, nhưng bà lại đẩy ta ra, nhét vào tay ta một miếng ngọc bội cá Koi nhuốm máu.

Sau đó, bà thốt ra câu nói đầu tiên kể từ khi bị phản phệ.

“Phù Doanh, hãy cầu nguyện với thần linh, con sẽ được ban phúc.”

Ấn ký hình hồ điệp trên trán bà lóe sáng lần cuối, rồi bà đã nhắm mắt mãi mãi.

Cùng lúc đó, một dấu ấn hồ điệp giống hệt hiện lên giữa trán ta, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Khoảnh khắc ấy, ta liền thức tỉnh.

03.

Chăm sóc suốt nửa ngày, thiếu niên mà ta nhặt về cuối cùng cũng tỉnh lại.

Chân phải của hắn bị dã thú cắn, vết thương sâu đến tận xương, trông vô cùng đáng sợ.

Hắn khẩn cầu ta vào kinh thành tìm đại phu đến chữa trị.

Ta nhăn mặt, bối rối nhìn hắn: “Ta không có tiền.”

Hắn ngẩn người, lục lọi trên người mình, phát hiện túi tiền không biết đã rơi mất ở đâu.

“Ta… ta là Nhị thiếu gia của Mộc gia, Mộc Tuy. Ngươi chỉ cần đến kinh thành tìm Mộc gia, bọn họ sẽ đưa ta về.”

“Nhưng ta đâu biết Mộc gia ở đâu?”

Nhìn thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng vì bối rối, ta không nhịn được mà bật cười khúc khích.

“Không sao, trước tiên ta sẽ dùng thảo dược băng bó cho ngươi.”

Ta ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, cẩn thận xử lý vết thương. Khi đắp thuốc, động tác của ta có phần hơi thô bạo.

Hắn đau đến mức thở hổn hển, không nhịn được mà rít lên đau đớn .

Ta chỉ biết nhắm mắt xin lỗi.

Sau đó ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ: “Rất đau sao? Ta ấn ngươi mạnh quá phải không?”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ nhau.

Mặt ta thoáng ửng hồng, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời mở to, ngập tràn vẻ lo lắng.

Mộc Tuy bối rối đáp: “À… không sao.”

"Vậy thì tốt!" Ta nắm chặt tay hắn, hứa hẹn chắc chắn với hắn.

“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đưa ngươi trở về!”

04.

Tối hôm đó, phụ thân ta say rượu trở về.

Ông vô cùng tức giận khi phát hiện mẫu thân biến mất rồi sau đó trút hết cơn giận lên người ta.

“Ranh con, mẫu thân ngươi trốn đi đâu rồi? Đúng là con của tiện nhân! Để xem hôm nay ta dạy dỗ ngươi thế nào!”

Ông vừa chửi rủa, vừa lảo đảo lao về phía ta.

Ta chỉ có thể co rúm lại trong góc tường, bất lực mà nức nở, tiếng khóc đứt quãng.

“Mẫu thân đã ch rồi! Hu hu hu… Đừng đánh con…”

Ông không hề nghe lời van xin của ta, thô bạo túm lấy ta rồi đánh một trận nhừ tử.

Sau đó, ông lảo đảo ngã xuống rồi ngủ say.

Ở góc giường, Mộc Tuy mím môi, cẩn thận nhìn ta.

“Ngươi… không sao chứ? Có đau lắm không?”

“Không sao, ta quen rồi.”

Ta quay lưng đi, mặt không biểu cảm, bắt đầu băng bó vết thương.

Những vết thương chưa lành lại tiếp tục nứt ra, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Ta áp chặt dây chuyền ngọc bích cá Koi đã thấm máu vào tim mình, khẽ nhắm mắt lại, thành kính thốt lên điều ước đầu tiên của mình.

“Thần linh, ta muốn ông ấy phải ch.”

 

5

Sáng hôm sau, phụ thân tỉnh dậy, mới phát hiện trong nhà bỗng dưng xuất hiện một công tử quý tộc bị thương.

Nhìn bộ y phục sang trọng trên người Mộc Tuy, ông lập tức biết đây không phải con cháu nhà thường dân.

Sau một hồi tra hỏi, ta buộc phải kể ra thân phận của hắn.

Vừa nghe đến cái tên “Nhị thiếu gia nhà họ Mộc ở kinh thành”, ánh mắt phụ thân ta lập tức lóe sáng.

Ông cố làm ra vẻ hiền lành, nói muốn đưa Mộc Tuy trở về phủ.

Nhưng dẫu có diễn đến đâu, cũng chẳng giấu nổi sự tham lam trong đáy mắt ấy.

Ta biết ông đang toan tính gì, nhưng vẫn chỉ co ro nép mình vào góc tường, im lặng không nói lời nào.

Mộc Tuy lúc này chỉ vào ta:

 “Chính nàng ấy đã cứu ta, mấy ngày qua cũng là người chăm sóc ta. Hãy để nàng ấy đi cùng chúng ta.”

Phụ thân liếc xéo ta một cái, sau khi cân nhắc liền gật đầu đồng ý mang theo ta.

Trước khi đi, ông bóp mạnh cánh tay ta, giọng độc địa cảnh cáo:

“Ngươi biết nên nói gì rồi đấy. Nhà họ Mộc là quyền quý kinh thành, không bấu víu được thì ít nhất cũng kiếm được chút tiền. Đừng có làm hỏng chuyện của ta!”

Nhìn khuôn mặt xấu xí và tham lam ấy, ta đành ngoan ngoãn gật đầu.

Xe ngựa đi suốt hơn một canh giờ, cuối cùng cũng tới trước cổng phủ họ Mộc.

Vệ binh canh cổng vừa trông thấy Nhị thiếu gia mất tích mấy ngày qua thì mừng rỡ đỡ hắn vào trong báo tin.

Phụ thân ta thì lớn tiếng nhận mình là ân nhân cứu mạng của thiếu gia nhà họ Mộc, cứ nhất quyết muốn xông vào, bị vệ binh cản lại.

Một tên trong đó nghiêm giọng:

 “Phiền ông đợi bên ngoài một lát, ta cần vào thông báo trước.”

Chờ hơn nửa canh giờ vẫn chẳng thấy ai ra, phụ thân bắt đầu sốt ruột đi qua đi lại ngoài cổng. Ta tìm một chỗ râm mát, buồn chán ném đá xuống dòng sông bên cạnh.

Gần đó có người bán rượu đang rao hàng, hương rượu thơm nức. Phụ thân không nhịn được, bèn qua đó mặc cả mua một vò.

Đúng lúc ấy, tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên. Con ngựa bị cột bên gốc cây sông bỗng nổi điên, giãy đứt xích rồi lao thẳng vào đám đông.

Mọi người hốt hoảng tránh né, vò rượu trước sạp bị đổ, văng lên váy ta vài vệt ướt lạnh.

Ta lặng lẽ nhìn dòng sông cuộn chảy, miếng ngọc trong áo bỗng nóng rực.

Trong mơ hồ, ta nghe thấy tiếng thì thầm ước nguyện:

“Thần linh ơi, xin cho ông ta chết đi!”

Ta giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy phụ thân đã ngã nhào xuống sông.

“Có người chết! Có người chết rồi!”

“Ông… ông ấy tự trượt chân ngã, tôi… tôi chưa hề đụng vào!”

 Người bán rượu hoảng loạn, vội vã dọn sạp bỏ chạy.

Ta như mới bừng tỉnh, nhào đến bên bờ sông òa khóc thảm thiết, khiến đám đông xung quanh xì xào bàn tán.

“Tội nghiệp con bé, hình như người chết là phụ thân nó thì phải?”

“Ai… số mệnh cả thôi…”

Một lát sau, ta lau nước mắt, khẩn cầu mấy người đánh cá giúp vớt xác phụ thân ta lên.

Ta kéo lê thi thể ông, quỳ rạp trước cổng phủ họ Mộc dập đầu liên hồi, máu loang đỏ cả trán.

Tiếng động khiến lão phu nhân trong phủ hoảng hốt bước ra, nghe kể xong mới biết ân nhân cứu mạng cháu mình vừa mất mạng trước cổng, để lại một cô gái nhỏ không nơi nương tựa.

Người dân vây kín bên ngoài chỉ trỏ bàn tán, ta lại khóc đến đứt gan đứt ruột. Lão phu nhân áy náy, sai người đỡ ta dậy:

“Ôi đứa trẻ khổ mệnh này, đều do ta chỉ lo cho Tuy nhi mà bỏ quên ân nhân ngoài cổng.”

Bà nghiêm mặt quay sang quát vệ binh:

“Sao các ngươi không báo lên?”

Vệ binh quỳ xuống, giọng run rẩy:

“Lão phu nhân tha tội, là tiểu nhân sơ suất.”

Lão phu nhân lại nhìn ta với ánh mắt hiền từ:

“Đã là ân nhân của Tuy nhi, vậy thì cứ để con bé sống trong phủ đi.”

Cứ thế, ta trở thành biểu tiểu thư của phủ họ Mộc – Mộc Phù Doanh.

Mộc Tuy vui ra mặt, lén đưa cho ta một cuộn bạc, nói là để cảm ơn những ngày ta chăm sóc hắn.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, bỗng nhiên bật cười:

“Mộc Tuy ca ca, cảm ơn huynh nhiều nha.”

Tối hôm đó, ta đã không chỉ ước một điều.

Lời ước thứ hai, chính là được bước chân vào phủ họ Mộc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play