6

Xuân đi thu đến, ba năm trôi qua tự lúc nào.

Ta vẫn luôn giữ thân phận nhạt nhòa như không khí, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nên lão phu nhân nhà họ Mộc khá hài lòng với ta.

Còn nếu nói đến rực rỡ, e rằng chẳng ai sánh bằng đích nữ Mộc Phù Tịch– nàng là ánh trăng sáng rỡ trên cao mà ai ai cũng ngưỡng vọng.

Tương truyền khi nàng ra đời, trời giáng dị tượng, là mệnh phụng trong lời tiên tri của Quốc sư.

Từ nhỏ đã thông tuệ linh hoạt, ba tuổi thuộc làu tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, dung mạo lại càng xuất chúng phi phàm.

Quả thực là mệnh cách hiếm thấy trong đời.

Con cháu nhà họ Mộc cũng chẳng nhiều, ngoài ta là biểu tiểu thư, chỉ còn một vị tỷ tỷ thứ xuất tên Mộc Vi Xuân và một đích muội là Mộc Phù Tịch.

Nghe nói sinh mẫu của Mộc Vi Xuân là Triệu di nương xuất thân vũ kỹ, từng là sủng thiếp được phụ thân yêu thương nhất.

Tiếc rằng sắc phai hương nhạt, tuổi già nhan sắc tàn phai, cuối cùng bị chính đại phu nhân tìm cớ đánh chết.

Người ta kể rằng, Mộc Vi Xuân mới tám tuổi đã mồ côi mẹ, không người nương tựa trong phủ, chịu đủ mọi ánh mắt lạnh lẽo.

May mà nàng không tranh giành, không ganh đua, đại phu nhân cũng đành mắt nhắm mắt mở cho nàng tồn tại.

Hai vị thiếu gia còn lại đều là đích tử, là ruột thịt một mẹ với Mộc PhùTịch .

Người ta ta từng cứu trong núi hôm ấy chính là Nhị thiếu gia Mộc Tuy. Hắn từ nhỏ đã ham chơi, lén trốn ra núi ngoài kinh thành săn bắn, chẳng may rơi xuống vực sâu.

Trong phủ hiện tại, chỉ có mình hắn là đôi lúc chiếu cố đến ta. Lúc thì mang ít bánh ngọt, khi thì nhờ thị tòng đưa thuốc mỡ lúc ta bị thương.

Mỗi tháng phủ họ Mộc đều mở tiệc gia yến, ta từng vài lần trông thấy Mộc Phù Tịch – quả nhiên là có khí chất thần nữ.

Chỉ là ánh mắt nàng ta luôn mang một vẻ kiêu căng khó tả, khiến người khác chẳng thoải mái chút nào.

Và sự thật, quả nhiên đúng như ta dự liệu.

 

7.

Trong một lần gia yến, tỷ tỷ thứ xuất Mộc Vi Xuân múa khúc “Nghê Thường Vũ Y” khiến khách khứa vỗ tay rầm rộ.

Ta liếc nhìn Mộc Phù Tịch thấy nàng ta mặt mày tối sầm, đến mức siết vỡ cả chén trong tay.

Sau bữa tiệc, ta đi đường nhỏ trở về viện nghỉ ngơi, vô tình bắt gặp cảnh Mộc Phù Tịch dẫn hai a hoàn chặn đường Mộc Vi Xuân.

Giọng nàng ta ngọt ngào nhưng lại xen lẫn cay nghiệt:

“Vi Xuân tỷ tỷ, ta đã nói rồi, đừng phô trương trước mặt ta nữa. Tỷ không nghe sao?”

“Quả nhiên giống hệt mẫu thân tiện nhân của tỷ, thấy ai cũng nhìn mình là đắc ý không chịu được, đúng chứ?”

Một tiếng chát giòn vang đánh vào không gian yên tĩnh. Ta đứng nấp sau tường, không dám nhúc nhích, lặng lẽ nghe hết mọi chuyện.

Đợi khi tiếng tranh cãi dần lặng xuống, ta mới rón rén bước ra.

Không ngờ phía sau vang lên tiếng gọi the thé:

“Đứng lại!”

Ta khựng lại vài giây, rồi quay người cúi đầu lễ phép:

“Phù Doanh muội muội, có chuyện gì sao?”

Nàng ta nâng mắt liếc nhìn ta, khóe môi nhếch nhẹ, cười mỉa mai:

“Ngươi cũng coi như biết điều đấy, không như con ngốc kia làm người ta ngứa mắt.”

“Nói xem, ai cho ngươi gọi ta là muội muội?”

Giọng nàng ta chậm lại, bàn tay với móng dài bấu lấy cằm ta:

“Lần trước ngươi bị thương, thuốc là do nhị ca đưa cho đúng không? Ngươi cũng giỏi câu dẫn ghê đó.”

“Hay là ta nói với mẫu thân, cho ngươi làm thông phòng của ca ca ta nhé?”

Ta lập tức quỳ sụp xuống đất:

“Nhị tiểu thư thứ tội.”

“Nên biết rõ thân phận của mình thì hơn.”

Nàng ta hừ lạnh, đẩy mạnh ta một cái rồi quay người rời đi, để lại một câu cảnh cáo.

Ta ngồi bệt trên đất, chờ đến khi bóng lưng nàng ta khuất hẳn, mới khẽ sờ tay lên miếng ngọc giấu trong áo.

Cơn đau ùa về như sóng vỗ, ta cúi đầu nhìn lòng bàn tay bị trầy xước rớm máu.

Từ trong bóng râm, Mộc Vi Xuân lặng lẽ bước ra, cúi xuống đưa tay về phía ta.

Giọng nàng nhỏ nhẹ, ôn nhu:

“Ta đỡ muội dậy.”

Ta nhìn chằm chằm nàng một lúc, rồi đặt tay vào lòng bàn tay ấy.

Cảm nhận được vết chai mỏng trên hổ khẩu tay nàng, ta khẽ nâng mắt, thản nhiên hỏi:

“Tỷ bị đối xử như vậy lâu nay, chưa từng thấy bất bình sao?”

Nàng chỉ cười nhạt:

“Ta là một thứ nữ không nơi nương tựa, lấy gì để đấu lại một thiên mệnh chi nữ?”

“Thiên mệnh chi nữ ư…”

Ta khẽ cong môi, ngón tay siết lấy tay nàng chặt hơn.

“Không thử thì sao biết mình không thể thắng?”

8

 Sáng sớm hôm sau, sau khi ta đến viện của lão phu nhân Mộc thỉnh an xong, Mộc Vi Xuân bỗng nhiên chặn ta lại.

 Nàng nói muốn tặng ta một cây trâm ngọc, nhưng khi đến gần, lại bất ngờ dùng trâm rạch vào mặt ta.

 Ta hơi nghiêng đầu, liền có một vết máu xuất hiện trên cổ.

 Mộc Vi Xuân làm ra vẻ vô tội.

“Xin lỗi muội nhé, ta không cẩn thận thôi, muội sẽ không trách ta chứ?”

 Nàng dịu dàng yếu đuối định tiến lại gần, nhưng bị Mộc Tuy – người tình cờ bắt gặp cảnh đó – đẩy ra.

 Mộc Tuy lo lắng nhìn ta: “Phù Doanh, muội không sao chứ? Ta sẽ gọi đại phu ngay.”

 Ta lắc đầu, cắn chặt môi, cố gắng nhẫn nhịn, thân thể lảo đảo.

“Ta không sao, huynh đừng lo.”

 Thấy hắn định đỡ ta, ta liền quay mặt đi, tránh ánh mắt, khẽ đẩy tay chàng.

 “Thật sự không sao mà.”

 Bên cạnh, Mộc Phù Tịch hứng thú nhìn cảnh đó, vừa thấy Mộc Tuy quan tâm ta, sắc mặt nàng liền trầm xuống.

“Ca ca, chúng ta mau đi thôi.

 “Huynh còn nói sẽ mua cho muội đèn hoa thật đẹp nữa mà!”

 Nàng vội vàng kéo tay Mộc Tuy, quay đầu lại trừng mắt nhìn ta đầy tức giận.

 Dù lo lắng, Mộc Tuy cuối cùng cũng bị nàng kéo đi mất.

 Thấy những người xem náo nhiệt đã rời đi, ta cũng không định tiếp tục diễn trò nữa.

Mộc Vi Xuân ở bên cạnh đưa thuốc mỡ cho ta, giọng bình tĩnh.

 “Ta làm vậy vì báo thù. Còn ngươi, làm tất cả điều này là vì cái gì?”

 Ta lấy ngọc bội trong ngực ra, nhìn nàng một cái đầy ẩn ý.

 “Điều đó không quan trọng.

 “Đi thôi... nghe nói mùa thu săn bắn là nửa tháng sau phải không?”

 Nàng gật đầu: “Đúng.”

Ta cúi đầu nhìn con cá chép bướm khắc trên ngọc bội, ánh mắt tối lại.

 Chuyện nên để phát triển theo hướng nào đây?

 

9.

 Nửa tháng sau đó, ta và Mộc Vi Xuân ra vẻ như nước với lửa, và những việc này đều bị tai mắt của Mộc Phù Tịch trong phủ báo lại cho nàng ta.

 

 Một lần tình cờ gặp nhau bên hồ, ta và Mộc Vi Xuân lại tiếp tục châm chọc nhau vài câu như thường lệ.

 

 Ta cười thách thức nàng, rồi bất ngờ trước ánh mắt kinh ngạc của nàng mà ngã ngửa ra sau, rơi xuống hồ lạnh băng.

Ta cảm nhận được từng dòng nước tràn vào phổi, ý thức dần mơ hồ, thì một đôi tay mạnh mẽ kéo ta lên.

 

 Là Mộc Tuy đã cứu ta.

 

 Lần này, Mộc Vi Xuân bị phạt cấm túc.

 

 Mộc Tuy vô cùng quan tâm ta, từ chối hết mọi lời mời từ đám bằng hữu bên ngoài, mấy ngày liền chăm sóc ta – người đang bị nhiễm lạnh.

Ta có thể cảm nhận được ẩn ý tình cảm dưới sự quan tâm của chàng, nhưng ta vờ như không thấy.

 

 Lén đến gặp Mộc Vi Xuân, nàng tức giận chất vấn ta, hỏi vì sao không bàn trước với nàng một tiếng.

“Ngươi có biết việc đó nguy hiểm đến mức nào không? Nếu không phải Mộc Tuy tình cờ ở gần đó, ngươi đã chết rồi!”

 

 Ta chỉ cười nhẹ, không mảy may để ý.

 

 “Không thể nào. Những gì ngươi gọi là biến số ngẫu nhiên đó, đều là kết cục mà ta đã lên kế hoạch sẵn. 

Cho nên, không thể có sai sót.”

Nàng thở dài bất lực, như thể đã thỏa hiệp.

 

 “Vậy thì bước tiếp theo là gì?” 

 

 Ta khẽ ghé vào tai nàng thì thầm vài câu, sắc mặt nàng lập tức trở nên nghiêm trọng.

 

 “Sao ngươi có thể nghĩ đến chuyện đó…”

 

 Ta điềm đạm nói: “Xin hãy tin ta.”

10.

 Từ sau đó, Mộc Phù Tịch không còn nhằm vào Mộc Vi Xuân nữa, mà chuyển mũi nhọn sang ta.

 

 Chỉ cần Mộc Tuy thân thiết với ta một chút, nàng ta sẽ lén lút cắt xén đồ ăn và tiền bạc của ta, ngấm ngầm giở trò.

 

 Ta đều làm như không thấy, âm thầm nhẫn nhịn.

Ngày thu săn, địa điểm được chọn là một khu rừng ngoài kinh thành, các phu nhân trong phủ Mộc cũng theo đến.

 

 Vì Thái tử điện hạ cũng sẽ đến, Mộc Phù Tịch vui mừng khôn xiết, đặc biệt ăn vận kỹ càng.

 

 Nàng ta mặc váy áo màu hồng phấn, trâm tua trên đầu lấp lánh ánh sáng, mỗi cái chau mày nhíu mắt đều làm say lòng người.

Con cháu quý tộc và một số công chúa biết cưỡi ngựa bắn cung tham gia cuộc săn, các nữ quyến còn lại đều ở lại dự yến tiệc.

 

 Ta mặc váy dài màu khói lam, ngồi một mình trong góc bàn tiệc.

 

 Mộc Phù Tịch như ánh trăng sáng giữa muôn sao, ngồi giữa đám tiểu thư quý tộc, vô cùng nổi bật.

Không biết nàng ta nói gì, mà tất cả mọi người đều quay đầu nhìn ta, lấy tay che miệng cười mãi không ngớt.

 

 Ta làm như không nghe thấy, vẻ mặt không hề lúng túng.

 

 Có lẽ phản ứng của ta không như nàng ta mong muốn, Mộc Phù Tịch bị chọc giận, cố ý kéo tay Mộc Vi Xuân, ra hiệu bằng ánh mắt.

Dưới ánh nhìn chờ đợi xen lẫn chế giễu của mọi người, Mộc Vi Xuân đứng dậy bước tới trước mặt ta, hất ly rượu trong tay lên váy áo của ta.

“Ái chà, tay trượt mất rồi… Muội muội đừng trách, tỷ tỷ không cố ý đâu.”

 

 Mộc Phù Tịch từ xa nhìn ta, thần sắc đắc ý.

 

 Một nha hoàn bước đến trước mặt ta, nói: “Tiểu thư, để nô tỳ đưa người đi thay y phục.”

“Không cần.”

 

 Ta theo bản năng từ chối, lập tức bị người xung quanh cười nhạo.

Quốc công phủ đích nữ – Cố Ninh Sương – bật cười khẽ hai tiếng:

 

 “Chắc đây là biểu tiểu thư được phủ Mộc thu nhận về phải không? Đúng là không biết quy củ.

 

 “Nhìn dáng vẻ chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài của nàng ta, thật sợ nàng sẽ làm mếch lòng quý nhân.”

Nha hoàn thúc giục không kiên nhẫn: “Đi mau đi.”

 Ta bối rối mím môi, cuối cùng vẫn đứng dậy, vội vã theo sau.

Đi vòng vèo trong phủ một hồi lâu, nha hoàn đưa ta đến trước một gian phòng trống.

 

 “Nơi đây có sẵn y phục, tiểu thư hãy vào thay.”

 

 Ta khẽ gật đầu, bước vào trong thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.

 

 Thân thể ta không kiểm soát được mà chao đảo, rồi ngất lịm đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play