Ngay hôm đó, có người liên hệ nói muốn mua lại, hẹn gặp tôi vào buổi tối.

Nhưng tôi đợi đến lúc quán bar đóng cửa mà vẫn không thấy người kia đến.

Một linh cảm bất an bỗng dâng lên trong lòng.

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng động lạ.

Giây tiếp theo, cánh cửa gỗ của quán bar bị ai đó đạp mạnh bật mở.

Hàng chục vệ sĩ mặc đồ đen xông vào, lập tức bao vây cả quán.

Cảm giác lạnh toát dâng lên từ dưới chân khiến tôi gần như không thể nhấc nổi chân, giọng tôi sắc lạnh: “Mấy người tìm ai?”

Không ai trả lời.

Dây thần kinh tôi căng như dây đàn, lập tức quay đầu chạy về cửa sau.

Nhưng vừa chạy ra ngoài, rẽ phải liền đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc.

Mùi tuyết tùng quen thuộc tràn vào chóp mũi.

Tôi loạng choạng lùi lại vài bước, rút điện thoại gọi cảnh sát.

Vừa bấm số, cổ tay tôi đột nhiên đau nhói, điện thoại rơi xuống đất, màn hình vẫn sáng lập lòe.

Cả hai tay bị trói ra sau bằng dây da, một cánh tay siết lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, một giọng nói đã xa cách nhiều năm nhưng vẫn quen thuộc đến đáng sợ.

“Duệ Duệ, bao năm nay, em sống tốt chứ?”

Một câu chào hỏi bình thường, nhưng tôi lại nghe ra sự lạnh lẽo sâu như vực thẳm trong giọng anh ta.

Lưng tôi lạnh buốt.

Tôi nhắm mắt, cố bình tĩnh lại: “Thẩm Nghiễn Thừa, chúng ta đã chia tay rồi. Đây là Úc, anh đừng làm bậy.”

“Chia tay?”

Sau lưng vang lên một tràng cười lạnh.

“Em hỏi tôi đã đồng ý chưa?”

“Vả lại, nếu tôi có làm bậy thì sao?”

Dù đã xa nhau nhiều năm, nhưng tôi vẫn rất rõ thủ đoạn của Thẩm Nghiễn Thừa.

Tôi nhắm mắt, cố giãy giụa: “Tôi đã báo cảnh sát rồi!”

Ngay lúc đó, điện thoại dưới đất bị ai đó nhặt lên, trong loa vang lên giọng của tổng đài cảnh sát.

Thẩm Nghiễn Thừa nhặt điện thoại lên, đưa sát vào tai tôi, bật cười khẽ.

“Ngoan, nói cho họ biết địa chỉ đi!”

“Hãy đoán xem, trước khi cảnh sát đến, tôi có thể chơi đùa với em mấy lần?”

 7

Tôi bị Thẩm Nghiễn Thừa trói lên máy bay riêng, ép đưa về nước.

Anh ta thậm chí còn bắt cả Phú Phú đi theo.

Trong căn hộ rộng lớn ở cảng Victoria, Thẩm Nghiễn Thừa ngồi đối diện Phú Phú, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Phú Phú chỉ vào mũi anh ta, nghiêm túc hỏi tôi: “Mẹ ơi, ông chú xấu xí này là ai vậy?”

Tôi cạn lời.

Thẩm Nghiễn Thừa không biết từ đâu rút ra một cái gương, giơ trước mặt con bé.

“Chú xấu? Nhìn lại xem con giống ai?”

Phú Phú và Bạo Bạo giống hệt cha ruột của chúng.

Con bé nhìn vào gương, rồi liếc qua mặt Thẩm Nghiễn Thừa.

Cuối cùng quay đầu, bực bội nói: “Mẹ, mắt thẩm mỹ của mẹ tệ quá đi!”

Nói xong, con bé nhảy xuống ghế, chạy vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn cho mình.

Thẩm Nghiễn Thừa cười nhạt, đứng dậy định đi theo.

Tôi nhanh chóng chắn trước mặt anh ta: “Anh định làm gì Phú Phú? Con bé chỉ là một đứa trẻ!”

Tôi cảnh giác nhìn anh ta.

Tôi không rõ tình trạng hôn nhân của anh ta hiện tại, càng không biết anh ta muốn gì ở con gái tôi.

Thấy tôi căng thẳng, anh ta đẩy tay tôi ra, bật cười tự giễu.

“Thì còn có thể làm gì? Dỗ con ngủ thôi.”

Tối hôm đó, không biết Thẩm Nghiễn Thừa đã làm gì, sáng hôm sau, Phú Phú đi ra khỏi phòng với thái độ thay đổi hoàn toàn.

“Ông chú già, cuối tuần này nhớ dẫn con đi gặp công chúa Elsa đấy!”

Thẩm Nghiễn Thừa nhéo má con bé, dịu dàng hứa hẹn: “Được, nghe con hết.”

Anh ta ngước lên, ánh mắt chạm vào tôi.

Không khí bỗng trở nên lúng túng.

Tôi bảo người giúp việc đưa Phú Phú đi ăn sáng, sau đó quay lại đối mặt với Thẩm Nghiễn Thừa.

“Tôi sẽ không nhường quyền nuôi Phú Phú cho anh.”

Thẩm Nghiễn Thừa bình tĩnh: “Tôi biết.”

Tôi khựng lại, tiếp tục nói: “Anh có thể nhốt tôi nhất thời, nhưng không thể nhốt tôi cả đời. Tôi không còn là tôi của ngày xưa, chỉ cần có cơ hội, tôi vẫn sẽ chạy.”

Anh ta trầm mặc một lúc, rồi nghiêng người nhường đường cho tôi.

“Không cần chạy. Em muốn đi đâu cũng được. Nếu không thích ở đây, tôi có thể giúp em sắp xếp chỗ khác.”

“Chỉ là đừng đi quá xa, dù sao Phú Phú cũng đã biết tôi là ba con bé.”

“Tôi nghĩ, dù em là mẹ nó, cũng không có quyền ngăn cản con bé gặp cha ruột của mình.”

Tôi sững sờ.

Ý gì đây?

Thẩm Nghiễn Thừa không định nhốt tôi lại sao?

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận, anh ta nói đúng, tôi không có quyền cấm Phú Phú gặp cha ruột của nó.

Nhưng… không cấm không có nghĩa là tôi sẽ ở lại đây mãi mãi.

8

Hôm đó, tôi đưa Phú Phú rời khỏi nhà của Thẩm Nghiễn Thừa.

Anh ta muốn sắp xếp chỗ ở mới cho mẹ con tôi, nhưng tôi từ chối.

Sau khi tìm được một nơi ở mới và ổn định xong, tôi gọi điện cho Dư Nặc, nhưng đầu dây bên kia lại báo không có người nghe máy.

Rõ ràng trước đó Thẩm Nghiễn Thừa đã cam đoan với tôi rằng anh ta không mang Dư Nặc đi.

Những ngày sau đó, tôi vẫn không thể liên lạc được với cô ấy, sự bất an trong lòng cũng ngày càng lớn.

Trong khi đó, Thẩm Nghiễn Thừa cứ như cao dán chữa bỏng, sáng tối đều xuất hiện trước cửa nhà tôi, lần nào cũng viện cớ giống hệt nhau:

“Tôi đến thăm Phú Phú.”

Cho đến một ngày, tôi thực sự không chịu nổi nữa, kéo anh ta sang một bên:

“Thẩm Nghiễn Thừa, rốt cuộc anh muốn gì? Những năm qua, anh chắc đã kết hôn với  Sạn Sạn  rồi phải không?”

“Năm đó tôi giấu anh sinh ra Phú Phú, đúng là tôi sai trước. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt anh chịu trách nhiệm, cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm.”

“Anh có gia đình và cuộc sống của riêng mình, có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa không?”

Nói xong, Thẩm Nghiễn Thừa cau mày, ánh mắt anh ta đầy nghi hoặc:

“Ai nói với em là tôi kết hôn? Chuyện này thì liên quan gì đến Hàn Sạn?”

Tôi không biết phải giải thích những mối quan hệ rối rắm này thế nào, nhưng có lẽ, dù có giải thích bao nhiêu đi nữa, thì giờ phút này cũng đã trở nên vô nghĩa.

Dù có hiểu lầm đi chăng nữa, ba năm đã trôi qua, những hiểu lầm ấy đã bám rễ như cây cổ thụ, khoét một vết nứt sâu hoắm trong lòng tôi, không cách nào hàn gắn.

Tôi lắc đầu, xoay người muốn đóng cửa.

Nhưng Thẩm Nghiễn Thừa lại ngăn tôi lại.

Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, tôi thấy ánh mắt anh ta sắc bén đến mức như muốn khoét một lỗ trong tim tôi.

Anh ta trầm giọng, chậm rãi nói:

“Thạch Duệ, chuyện này, em nhất định phải nói rõ với tôi.”

 

9

Những ký ức chắp vá trong quá khứ, dưới những lời kể đầy đau đớn, dần dần hiện lên rõ nét.

Tôi kể lại cho Thẩm Nghiễn Thừa nghe cảnh tượng ngày tôi rời đi.

Nghe xong, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play