Hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn Tô Dự. Trên bàn ăn vẫn như thường lệ có bữa sáng anh chuẩn bị sẵn, lần này còn thêm một tờ ghi chú:
“Ôn Ôn, em còn nhớ hôm nay là ngày gì không? Hôm nay anh sẽ về sớm, đừng chạy lung tung!!”
Tôi không để tâm tới mẩu giấy đó, vì tôi biết — hôm nay là sinh nhật tôi, cũng là… ngày tôi rời đi.
Tôi chỉnh trang gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng rồi đến quán cà phê đã hẹn với mẹ của Tô Dự từ hôm trước.
“Đi đúng theo cốt truyện là có thể tránh khỏi kết cục sau khi tôi về nước, đúng không?”
Tôi đã hỏi câu đó vô số lần.
“Đúng vậy, cô đã khiến Tô Dự yêu cô. Bây giờ chỉ cần đi theo đúng kịch bản, nhận năm mươi triệu từ mẹ nam chính rồi ra nước ngoài là coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng đây là một cao trào nhỏ trong cốt truyện, cô cần đọc đúng lời thoại mà chúng tôi cung cấp. Mà chuyện này với cô cũng chẳng sao, hoàn thành kịch bản thì cô sẽ không còn bị kiểm soát nữa, còn nhận được năm mươi triệu, cô và gia đình sẽ không còn bi kịch như trong nguyên tác, có thể bắt đầu cuộc sống của chính mình. Nhưng có một điều cần nhấn mạnh: Trong vòng bốn năm không được về nước! Khoảng thời gian này là giai đoạn hai nhân vật chính quen biết và yêu nhau. Sự xuất hiện của cô sẽ ảnh hưởng đến kịch bản, vì vậy cô không được xuất hiện.”
Tôi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe đang vùn vụt lùi lại phía sau, thầm “ừm” một tiếng trong lòng.
Quán cà phê rất sang trọng, kiểu trang trí khiến người ta dễ thấy ngần ngại. Dù chưa từng đến, tôi vẫn giữ được vẻ bình thản. Từ nhỏ cha mẹ tôi đã nuôi dạy tôi trong sự đầy đủ, nên tôi chưa từng thấy tự ti vì vật chất.
Bên trong đã được dọn sạch người. Chỉ có một người phụ nữ quý phái ngồi bên cửa sổ, tay cầm tách cà phê. Tôi đi tới, ngồi xuống đối diện bà, khẽ chào hỏi.
Gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của bà ấy nở một nụ cười nhẹ:
“Cô Ôn, chắc cô biết tôi hẹn cô ra đây vì chuyện gì chứ?”
Tôi đương nhiên biết.
Tô phu nhân — người dày dạn kinh nghiệm trong giới nhà giàu — tuyệt đối không ngốc đến mức đưa chi phiếu đuổi một cô gái xuất thân kém hơn nhà mình mà không có lý do.
Có thể ngay lúc này, ở một góc nào đó trong quán cà phê, đang có một camera độ nét cao ghi lại toàn bộ cảnh tượng, phát trực tiếp cho Tô Dự.
Và anh ấy cũng đã biết chuyện mẹ mình hẹn gặp tôi.
Họ chỉ muốn xem tôi là người như thế nào…
“Vậy tôi không vòng vo nữa. Tôi không có ác ý cho rằng cô đến với A Dự nhà tôi là vì tiền hay địa vị, nhưng… ít nhất đến giờ cô cũng đã biết rồi. Theo tôi được biết, cha cô chỉ là ông chủ một công ty nhỏ, mẹ cô là giảng viên đại học. Không nghèo nhưng cũng chẳng giàu, nói chung là trung bình. Nhưng so với nhà tôi thì… vẫn là kém một bậc. Môn không đăng, hộ không đối, tôi không thể chấp nhận cô.”
Bà ấy ngồi ngay ngắn, dáng vẻ đoan trang. Tách cà phê trước mặt chưa từng bị động vào. Dù nói những lời như vậy nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ nhã nhặn. Có lúc Tô Dự cũng giống bà, từng cử chỉ đều toát lên khí chất cao quý được nuôi dưỡng nhiều năm.
Tôi vẫn im lặng, vì chưa đến lượt tôi nói.
“Tôi cũng đã khuyên A Dự rồi, nhưng đứa trẻ này từ nhỏ đã cố chấp, rất kiên quyết.”
Bà ấy mỉm cười:
“Nhưng cô Ôn, tôi có thể nói rõ với cô rằng, tôi đã làm mẹ của A Dự hơn hai mươi năm, tôi hiểu nó hơn ai hết. Tình cảm này rồi cũng chỉ là một cuộc chơi của tuổi trẻ. Đợi đến lúc hai người vì những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống mà mâu thuẫn, khi đó chỉ còn lại chán ghét và cãi vã. Lúc đó, cô Ôn sẽ là người mất cả tình lẫn tiền, phí hoài tuổi xuân.”
Bà ấy lấy từ túi ra một tấm chi phiếu, đẩy về phía tôi:
“Cô Ôn, hãy quyết định ngay bây giờ. Chọn tiền, hay một tương lai… không chắc chắn?”