Thời Niệm hít hít mũi, cô thừa nhận lúc nãy mình nói hơi to tiếng. Ngụy Lăng thật sự rất mạnh, nhưng dù sao cũng là phải chết, chi bằng cô cứ buông tay đánh cược một phen.
“Tôi đến để đưa anh trở về.” Cô yếu ớt nói.
“Cô nghĩ cô còn có thể quay về được sao?” Ngụy Lăng khinh thường nói.
Hắn từng bước tiến đến gần, ngồi xổm xuống, bóp chặt cằm cô, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo.
“Từ khoảnh khắc cô được phái đến thực hiện nhiệm vụ này, đã xem như là người chết rồi. Dù tôi không giết cô, cô cũng không thể sống nổi.”
“Tại sao?” Thời Niệm khó khăn hỏi.
“Cô nghĩ vì sao trong khu an toàn lại xuất hiện vật ô nhiễm?”
Thời Niệm lắc đầu, tay sau lưng lén triệu hồi thể tinh thần.
Ngụy Lăng nhanh chóng vươn tay bắt lấy tay trái mà Thời Niệm định dùng để điều khiển tinh thần lực: “À, bọn họ không nói cho cô sao? Lúc tôi đến đã thuận tiện dựng một lớp khí cách ly, với tôi thì tinh thần khống chế là vô dụng.”
“......”
Thời Niệm tuyệt vọng. Cô đã nghĩ nhiệm vụ này có thể rất khó hoàn thành, nhưng vẫn ôm hy vọng. Không ngờ nơi đây lại xuất hiện vật ô nhiễm… Lộ Ảnh và Lạc cũng không thể liên lạc được… Có lẽ lời Ngụy Lăng nói là đúng… Nhưng vì sao chứ? Cô chỉ là một người dẫn đường có tinh thần lực cấp 93, có thể đắc tội ai được?
Bên trong cột pha lê tiết ra rất nhiều bào tử phát quang, giống như đom đóm lấp lánh trong đêm tối, rơi xuống tóc dài của Thời Niệm, khiến cô hắt xì một cái, nước mắt trào ra.
“Đứng lên.” Ngụy Lăng xoa xoa huyệt Thái Dương, đầu hắn đau nhức vô cùng.
“Im lặng! Đừng khóc nữa!”
Hắn thật sự muốn giết cô, nhưng cô là một người dẫn đường, hắn cần một người như vậy. Tuy rằng nhìn có vẻ yếu đuối, còn hơi ngốc nghếch, nhưng ít nhất vẫn là người dẫn đường.
“Anh không phải nói tôi sẽ chết sao? Vậy tôi khóc một chút thì sao hả?!” Thời Niệm tức giận hét lên.
“……” Khóc đến chết thì càng tốt.
Hắn ngửa đầu hít một hơi, túm lấy cổ áo cô gái, xách cô lên như xách một con gà.
“Buông tôi ra!!” Thời Niệm liều mạng giãy giụa, “Lộ Ảnh!! Cứu tôi với!!”
Không phải nói chỉ cần cô gặp nguy hiểm là sẽ lập tức xuất hiện sao? Tất cả đều là lừa đảo!
“Lộ Ảnh?” Ngụy Lăng nhíu mày, tên phiền phức đó cũng tới sao?
Hắn tuy chưa từng gặp mặt, nhưng biết tinh thần thể của người đó là quái vật nổi danh ở khu 93, thành tích khảo nghiệm cực kỳ xuất sắc, chỉ là tinh thần lực mãi không thể đột phá cảnh giới cấp A. Nhưng cái con ngốc này chắc còn chưa biết thân phận phía sau Lộ Ảnh, còn tưởng rằng anh ta thật sự sẽ vì cô mà liều mạng, thật buồn cười.
“Tiết kiệm chút sức lực đi, cô dẫn đường à, hắn chắc chắn đã sớm rút lui rồi.” Ngụy Lăng cười lạnh một tiếng, ôm eo cô nhảy thẳng vào cột pha lê bị phá vỡ.
Thời Niệm nhắm chặt mắt lại, sợ hãi níu lấy cánh tay hắn. Ngay khoảnh khắc Ngụy Lăng sắp rơi xuống, một luồng dịch đen bám lấy chân hắn, cả hắn và Thời Niệm đồng thời bị quật ngã trở lại mặt đất. Thời Niệm lăn vài vòng rồi được dịch đen giữ lại một cách vững vàng.
“Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Cậu thiếu niên gác cổng với mái tóc bạc như tơ phủ lên gương mặt và cổ, trông có phần lộn xộn. Quần áo cậu dính đầy vết máu và bụi bẩn, giống như vừa trải qua một trận chiến ác liệt. Thời Niệm đứng dậy từ lòng dịch đen, lắc đầu, trong lòng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Cô điều khiển dây leo thực hiện xử lý tinh lọc đơn giản cho anh.
Ngụy Lăng chống tay xuống đất đứng dậy, cau mày nhìn hai người trước mắt.
Lộ Ảnh thực sự đến rồi?
Nhìn bộ dạng anh ta chắc hẳn vừa mới đột phá qua đám vật ô nhiễm bên ngoài để vào đây. Cô dẫn đường này thật sự đáng để anh ta tốn nhiều sức như vậy sao?
“Lạc đâu?” Thời Niệm nấp sau lưng Lộ Ảnh hỏi, lo lắng một mình Lộ Ảnh không thể đối phó nổi Ngụy Lăng.
“Tạm thời không liên lạc được.” Lộ Ảnh liếc cô một cái, thấy cô không bị thương thì thở phào nhẹ nhõm. Sau cùng, anh dời ánh mắt khỏi đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô, tập trung nhìn chằm chằm Ngụy Lăng.
“Không ngờ anh thực sự đến để tìm cái chết.” Ngụy Lăng nhếch môi, khởi động tay chân.
“Tôi đến để đưa cô ấy đi.” Lộ Ảnh đưa tay bảo vệ Thời Niệm, “Tôi có thể coi như chưa từng thấy anh, cũng sẽ không báo cáo với cấp trên.”
Không được!! Cô đến đây là để bắt Ngụy Lăng về! Không có Ngụy Lăng thì cô làm sao giành được cơ hội khiêu chiến tiếp theo?! Thời Niệm muốn mở miệng nhưng lại ngập ngừng.
“Anh nghĩ anh có tư cách để thương lượng với tôi sao?” Ngụy Lăng cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thời Niệm sau lưng Lộ Ảnh.
Con mồi của hắn, tuyệt đối không cho phép ai cướp đi. Thậm chí chỉ cần có ý định thôi cũng không được.
“Cạc cạc cạc ca.”
Tiếng quạ đen kêu phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Thời Niệm mừng rỡ nhìn về phía cửa. Cánh cửa lần nữa bị đẩy ra, một bóng dáng gầy mặc áo khoác gió chậm rãi bước vào, hai tay đút túi đầy tùy ý.
“Ngụy Lăng tiền bối, cô dẫn đường này chỉ có tinh thần lực cấp C, mang theo cô ta chẳng qua là một gánh nặng. Chi bằng nhân cơ hội này bỏ cô ta lại.” Lạc cười nói.
Cảm ơn anh đấy! Thời Niệm giật giật khóe miệng. Nhưng lời Lạc nói cũng không sai, xét theo tình hình hiện tại thì Ngụy Lăng cần gì phải tranh giành cô?
“Lại thêm một người?” Ngụy Lăng nhướn mày, nhìn sang Thời Niệm. Có vẻ hắn đã xem nhẹ con nhóc vô dụng này rồi. “Cô ta, tôi đã định rồi. Cả hai người cứ cùng lên đi, giải quyết nhanh gọn.”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Lạc biến mất. Anh lập tức dịch chuyển đến bên Lộ Ảnh, hai người trao đổi ánh mắt, đồng loạt bảo vệ Thời Niệm ở giữa.
“Mất mặt thật đấy.” Lộ Ảnh nhếch môi chế nhạo.
Anh còn tưởng Lạc thực sự rời khỏi trang viên Kinh Cức, không ngờ mọi lời nói trước đó đều là diễn kịch. Lạc định ly khai hắn để một mình mang Thời Niệm đi, có lẽ là đưa thẳng tới một nơi ở khu 93 mà không ai tìm được, lãnh địa nhà Thần.
Lạc nhún vai, ánh mắt lướt qua người Thời Niệm một cách ngắn ngủi.
“Bên ngoài bị ô nhiễm rất nặng, lát nữa anh giữ chân hắn, tôi sẽ đưa cô dẫn đường này đi theo lối thoát.” Lạc nhỏ giọng nói vào tai Lộ Ảnh, đồng thời gỡ tay Thời Niệm ra.
“Gì cơ? Lộ Ảnh không đánh lại hắn à?” Thời Niệm lo lắng hỏi.
“Tổ tông ơi, trong chúng ta ai đánh lại hắn được chứ?” Lạc trợn mắt.
Thời Niệm bực bội không chịu được. Cái tên Ngụy Lăng này giống như mắc bệnh nặng, cứ nhất quyết phải nhắm vào cô!! Hai người họ nói cũng không sai, hắn thật sự là kẻ điên!!
“Đừng lo cho tôi.” Lộ Ảnh không quay đầu lại, “Hai người đi mau!”
“Đủ rồi.”
Ngụy Lăng giữa trán đã nhăn thành một khối. Hắn nắm bàn tay lại đặt lên ngực, thân thể hắn lập tức bị một làn ánh sáng màu lam bao phủ. Cả căn phòng nhờ ánh sáng này mà bừng sáng. Ngay khoảnh khắc ánh sáng biến mất, một sinh vật hình sói cao gần ba mét nhảy ra từ sau lưng hắn.
Nó có đầu sói, nhưng tứ chi và đuôi đều to gấp ba lần sói thường. Toàn thân mang màu tro đen, phần lông ở tai và đuôi ánh lên sắc đỏ rực như lửa, vô cùng oai phong, nâng móng vuốt lên, chuẩn bị tấn công.
“Đừng ai mơ tưởng rời khỏi đây.”
“Nếu các người đã muốn vì một dẫn đường mà chôn vùi cả mạng sống, vậy thì tôi sẽ cho các người một cái chết có ý nghĩa.”