Edit Ngọc Trúc
Nó chẳng qua là ngửi được một chút mùi âm khí dễ chịu, muốn mò vào kiếm tí lợi lộc, chứ vì sao lại phải chịu khổ như vậy?
Con nhím vuốt vuốt mấy cây lông bị người giấy nhổ đầy đất, tức lắm mà chẳng dám nói lời nào.
Nó trả lời lí nhí, nhưng bốn cái móng vuốt vẫn rón rén nhặt lông lên rất rõ ràng. Tạ Vô Ngu xem như đã chắc chắn con nhím lớn này vẫn còn sống. Cậu nhìn động tác của nó nhặt lông, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy chua xót, cảm giác như mình vừa ra tay hơi nặng… Trên người con bạch tiên này rõ ràng chưa đến mức đầy rẫy tà khí.
Nhưng chuyện này cũng đâu thể trách cậu. Lúc Lưu Thông vừa ra khỏi cửa thì một con nhím to tướng đã nhảy xổ ra. Tuy Tạ Vô Ngu đã cảm giác được trong phòng có yêu khí từ sớm, nhưng cậu không ngờ lại có một con bạch tiên xông thẳng tới như thế, còn dựng cả bộ lông lên nhắm thẳng vào người cậu. Vừa ném phù vừa rút kiếm đều là phản xạ bản năng, sau khi hoàn hồn lại thì trên người người giấy nhỏ...
Mà nói đi cũng phải nói lại, kiểu động thủ không cần lý do này cũng rất hữu hiệu. Giống như mấy con dã tiên cậu nhặt về trước đây, mấy thứ động vật tu thành tiên này vốn mang theo chút lệ khí và ngạo khí sẵn. Nếu ngồi nói chuyện tử tế với nó, chưa chắc nó đã nghe, có khi còn tưởng cậu đang dụ dỗ. Nhưng chỉ cần đè xuống đánh cho một trận, nó liền ngoan ngoãn, không dám giở trò nữa.
Con bạch tiên này cũng vậy. Giờ bị đánh cho gần trụi lông, cũng không dám dựng lông ra nữa, thân thể to gần bằng trái bóng rổ nằm bẹp dưới đất. Tạ Vô Ngu hỏi một câu, nó cũng ngoan ngoãn đáp lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play