Edit Ngọc Trúc

“Đón dâu vui vẻ đón dâu vui vẻ!”

“Tân lang đang chờ bái đường, tân nương mau lên kiệu.”

Tiền giấy màu vàng bay lả tả giữa không trung, một đoàn người giấy mặc hỷ phục đỏ thắm, trên mặt dán nụ cười cứng đờ, từ tốn gõ cửa phòng Lâm Hiểu Hiểu. “Tân nương mau lên kiệu.”

Âm thanh sắc nhọn như xuyên thẳng qua linh hồn, Lâm Hiểu Hiểu hét lên một tiếng, bịt tai lại, cuộn tròn người trốn vào trong chăn.

“Tân nương mau lên kiệu……” Người giấy vẫn không ngừng lặp đi lặp lại câu đó, bước chân nhẹ bẫng, từ từ áp sát, vươn tay chộp lấy cô. “Tân nương mau lên kiệu!”

Ngay khi tấm chăn sắp bị kéo tung lên, Lâm Hiểu Hiểu lảo đảo lùi về phía chân giường. Cô vừa ngẩng đầu, liền thấy gương mặt người giấy đang há miệng cười quái dị, nụ cười tươi tắn đến rợn người. “Tân nương mau lên kiệu!”

Cổ chân đột nhiên bị một lực mạnh kéo chặt. Lâm Hiểu Hiểu kinh hãi ngẩng đầu, thấy một người giấy không biết đã vào phòng từ lúc nào đang giữ lấy chân mình, nụ cười cứng ngắc. “Tân nương bắt được rồi, bắt được tân nương rồi.”

“Lên kiệu đi nào!” Một người giấy khác nhân lúc Lâm Hiểu Hiểu còn chưa hoàn hồn đã chộp lấy cổ tay cô. Cả hai kẻ một trước một sau cười hì hì, nâng cô lên rồi tiến về phía kiệu hoa treo hai chiếc lồng đèn trắng.

Toàn thân Lâm Hiểu Hiểu mềm nhũn, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Hai người giấy này trông đã biết chẳng phải thứ gì tốt đẹp, còn cái kiệu hoa kia nhìn cũng đầy tà khí. Nếu bị nhét vào đó, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nghĩ vậy, cô lập tức vùng vẫy điên cuồng.

Ngay khoảnh khắc sắp bị nhét vào kiệu, cổ cô lắc mạnh, một chuỗi hạt trầm hương đột ngột rơi ra.

“A ——” Ngay khi chuỗi hạt xuất hiện, lập tức tỏa ra một làn kim quang mờ nhạt. Hai người giấy bị ánh sáng chiếu trúng liền phát ra tiếng “xì xì”, khói đen bốc lên từng mảng. Chúng đau đến mức cùng lúc lùi lại, gào lên thảm thiết.

Không còn bị giữ, Lâm Hiểu Hiểu rơi thẳng xuống đất. Cô mặc kệ cơn đau ở lưng, lăn một vòng rồi bật dậy, nắm chặt chuỗi hạt trước ngực, không rời mắt khỏi hai người giấy kia.

Chúng ôm cánh tay bị cháy, gào rú một hồi rồi bỗng chốc im bặt. Đôi mắt vẽ bằng mực đen lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Lâm Hiểu Hiểu. Ngay sau đó, cả hai cùng lùi một bước, khiêng kiệu chạy vội đi, miệng hét lên the thé: “Tân nương tân nương, chạy trốn rồi.”

Tiếng hét kéo dài văng vẳng không dứt.

Lâm Hiểu Hiểu choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Không kịp nghĩ nhiều, cô bật dậy, mắt mở to nhìn quanh bốn phía.

Ga giường màu lam nhạt bên dưới là loại cô vừa mới mua hai ngày trước, hôm qua còn giặt sạch rồi mới trải lên. Chiếc chăn mềm mại vì động tác ngồi bật dậy của cô mà rơi lệch xuống đất.

Cô đưa tay sờ phía sau lưng, không thấy đau gì cả.

Thì ra chỉ là mơ.

Lâm Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại đang sạc ở đầu giường xem giờ đã hơn 7 giờ sáng.

Còn hơn một tiếng nữa là đến hẹn đi dạo phố với bạn. Cô xoa trán, vén chăn định rời giường.

Một chuỗi hạt trầm hương lặng lẽ đung đưa trước ngực theo động tác đứng dậy của cô.

Cả người Lâm Hiểu Hiểu cứng đờ.

Rõ ràng cô nhớ là lúc ngủ đã nhét chuỗi hạt này vào trong áo ngủ rồi mà?

Nghĩ đến hai người giấy quỷ dị trong mộng, còn cả những tiếng “đón dâu”, “tân lang tân nương”, trong lòng cô bất giác căng thẳng.

Không sợ, không sợ… tất cả chỉ là mê tín phong kiến thôi. Lâm Hiểu Hiểu ngồi trên giường hít sâu một hơi, tự trấn an mình. Chắc là gần đây xem phim ma nhiều quá nên mới nằm mơ kỳ quái như vậy. Còn chuyện chuỗi hạt ở ngoài áo, có khi là do cô ngủ không yên, trở mình lăn qua lăn lại nên nó mới rơi ra thôi.

Lẩm bẩm vài lần như thế, nhịp tim rối loạn cũng dần ổn định lại. Cô đứng dậy kéo rèm cửa, “kẽo kẹt” một tiếng vang khẽ vang lên, ánh mặt trời rực rỡ liền tràn vào phòng.

Lâm Hiểu Hiểu dụi đôi mắt khô mỏi, xoay người đi rửa mặt.

Cô trang điểm cẩn thận, cố gắng che đi quầng thâm mắt rõ rệt, rồi khoác ba lô nhỏ xuống lầu.

“Hiểu Hiểu, cậu nghe gì chưa!” bạn thân cô đã đến từ sớm, ngồi đợi sẵn dưới nhà, thấy bóng cô xuất hiện liền phấn khích nói “Vài hôm nữa sẽ có đoàn phim đến đây quay đấy! Chắc chắn sẽ có minh tinh xuất hiện! Nhà cậu là to nhất trong thôn, biết đâu đoàn phim còn đến hỏi xem có thể ở nhờ nhà cậu không ấy chứ!”

“Có đoàn phim đến à?” Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu, cố nén cơn ngáp. “Tớ chưa nghe nói… mà tớ cũng không hứng thú với minh tinh đâu.”

“Trời ạ, Hiểu Hiểu, cậu lúc nào cũng thẳng tính như vậy!” Bạn cô phất tay, rồi nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc, kinh ngạc hỏi: “Từ từ đã, sao hôm nay trông cậu tiều tụy thế?”

Mắt đỏ hoe, lớp trang điểm tỉ mỉ cũng không che nổi sắc mặt nhợt nhạt.

Lâm Hiểu Hiểu sáng nay lúc trang điểm cũng đã phát hiện, cô đưa tay xoa xoa mắt, “Chắc là hôm qua gặp ác mộng, ngủ không ngon…”

“Vậy cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé… À đúng rồi, nếu đoàn phim thật sự đến nhà cậu ở, nhớ hỏi giùm tớ vài tấm poster có chữ ký nha!! Nghe chưa đó…”

.

Tạ Vô Ngu vừa thử kính xong thì Lạc Tần đã đến hỏi cậu diễn thế nào, đề bài có khó không. Cậu suy nghĩ một chút rồi đáp, “Đạo diễn nói có kết quả sẽ thông báo. Còn về phần đề bài thử kính, chắc cũng không quá khó?”

Lạc Tần: “?”

Tạ Vô Ngu kể lại cảnh cậu được giao để thử vai, mặt Lạc Tần bỗng đờ ra.

Là cảnh vị sư thúc anh ta có thể tay không xé lệ quỷ phải diễn vẻ sợ hãi khi gặp ma, đúng là quá khó tưởng tượng.

Tạ Vô Ngu im lặng một lúc, rồi nói, “Nên là tôi bắt chước dáng vẻ của anh khi gặp ma lần trước đó.”

Cậu suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, “Đạo diễn Hàn nói tôi diễn cũng không tệ lắm.”

Lạc Tần: “……”

Tạ Vô Ngu bật cười ha hả.

Lạc Tần còn biết làm sao? Đánh cũng không lại Tạ Vô Ngu, đành phải đổi chủ đề, kéo chuyện trở lại kết quả thử vai: “Nếu đoàn phim vẫn chưa cho kết quả chính thức, thì bên mình phải chuẩn bị hai phương án.”

Tạ Vô Ngu hiện tại vẫn là một người chưa có tên tuổi, không thể bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để tỏa sáng. Nếu đoàn phim không chọn cậu, thì bên này phải nhanh chóng sắp xếp thông cáo khác.

Lạc Tần tính toán như máy, rồi xoay người liên hệ nhân mạch trong giới.

Nhưng chưa đợi phía Lạc Tần có tin, đoàn phim đã gọi điện đến, thông báo vai Trì Nghiêu chính thức giao cho Tạ Vô Ngu. Họ còn hy vọng cậu có thể nhanh chóng nhập tổ.

Tạ Vô Ngu vừa hay không có lịch trình khác, ký hợp đồng xong liền sắp xếp hành lý đến căn cứ quay phim.

Bộ phim lần này tên là 《Minh Ca Truyện》, đặt theo tên nữ chính là Ngọc Minh Ca. Vai diễn của cậu là nam phụ số bốn. Cùng nhập tổ với cậu còn có nam chính Diệp Gia Hòa, nữ chính Chúc Vi, và nam phụ ba Trương Thành Dịch.

Diệp Gia Hòa mấy năm gần đây đang là tiểu sinh hot, kỹ năng diễn xuất cũng đáng để thưởng thức, tính cách lại tốt, đối xử với Tạ Vô Ngu một tân binh chưa có danh tiếng gì cũng rất thân thiện, còn thích chạy đi giúp đoàn phim bắt người làm việc nhà. Chúc Vi tính tình hơi thẳng, nhưng không phải kiểu nghệ sĩ chơi trội, Trương Thành Dịch thì hơi kiêu nhưng chịu khó, thêm vào đó Hàn Nghị quản lý đoàn phim rất nghiêm túc, thế nên không khí trong đoàn luôn rất tốt.

Chúc Vi vẫn thích trêu chọc chuyện Tạ Vô Ngu từng đăng video phủ nhận tin đồn trước đó, cười cười bảo: “Vô Ngu hôm nay có hát trong phòng không? Có rảnh thì cầu cho chị sau này đường sự nghiệp hanh thông nhé?”

Tạ Vô Ngu lúc đầu còn đỏ mặt, giờ đã có thể bình thản đáp lại: “Ừ, cầu cả rồi.”

Diệp Gia Hòa vừa diễn xong hai cảnh, thấy Chúc Vi cười đến run cả người thì hơi ngẩn ra, hỏi: “Có chuyện gì vui thế?”

Tạ Vô Ngu đưa cho Diệp Gia Hòa một chai nước, mặt không đổi sắc: “Chắc là sắp quay xong cảnh trong nhà, Chúc tỷ vui quá ấy mà.”

Diệp Gia Hòa càng thấy mờ mịt, cảnh trong nhà quay xong không phải là sẽ phải đi quay ngoại cảnh à? Nếu hắn nhớ không nhầm thì ngoại cảnh thường vất vả hơn chứ?

“Chị ấy hướng tới thiên nhiên mà.” Tạ Vô Ngu nói.

Diệp Gia Hòa: “……”

Chúc Vi ho hai tiếng, trên mặt vẫn còn ý cười, “Được lắm Vô Ngu, dám trêu chị hả.”

Tạ Vô Ngu chớp mắt, cụp mi mắt xuống, “…… Không dám.”

Chúc Vi vỗ vỗ mấy nếp nhăn trên đồ diễn, nói: “Không biết đợt ngoại cảnh này sẽ quay ở đâu nữa, chắc là không gần thành phố đâu, trước Hàn đạo hình như nói là ở huyện nào đó bên Lỗ tỉnh?”

“Là thôn Lâm Khê, huyện Lỗ Sơn.” Diệp Gia Hòa bổ sung, “Mấy hôm nữa là đi rồi.”

Diệp Gia Hòa nói không sai.

Quay thêm ba ngày cảnh trong nhà nữa, Hàn Nghị gọi hết đám diễn viên chính lại: “Hai ngày nữa mình sẽ đi quay ngoại cảnh ở thôn Lâm Khê, ai có đồ gì cần mang theo thì chuẩn bị nhanh đi.”

Tạ Vô Ngu thì chẳng có gì đặc biệt phải mang theo, chỉ chuẩn bị bộ lư hương và nến mà cậu luôn mang theo như một thói quen, mấy lá bùa trống, một thanh kiếm gỗ đào nhỏ  mới làm, mấy bộ đồ tắm rửa và quần áo, rồi lên xe cùng đoàn phim xuất phát.

Lỗ tỉnh nằm sát với Đế Đô, đoàn phim “Minh Ca Truyện” khởi hành từ 8 giờ sáng, chạy xe khoảng mười tiếng, cuối cùng cũng đến được cổng thôn Lâm Khê khi ánh nắng chiều bắt đầu tắt.

Đường đi dài khiến ai nấy đều mệt mỏi, may mà chỗ nghỉ đã được chuẩn bị trước, vừa xuống xe đã có người đến đón và dẫn họ đi vào thôn.

Lâm Hiểu Hiểu đứng trên lầu, ngơ ngác nhìn ba mẹ dẫn mấy người trẻ tuổi mặt mũi sáng sủa bước vào nhà mình, “Ba? Mẹ?”

“Ai, Hiểu Hiểu à, con xuống rồi? Hôm nay thấy khá hơn chút nào không?” Mẹ Lâm vừa thấy con gái liền vội vàng chạy qua đỡ, “Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Lâm Hiểu Hiểu cứng người lại, như nhớ đến hình ảnh gì không hay, lắc đầu: “Con ngủ không được.”

Rồi cô cúi đầu nhìn về phía mấy người đang đứng trong phòng khách, hỏi: “Họ là ai vậy?”

“Họ là minh tinh đó! Nói là đến quay phim, bí thư chi bộ trong thôn bảo nhà mình là to nhất, nên bảo họ ở tạm nhà mình.”

“À……” Lâm Hiểu Hiểu não vận hành chậm do thiếu ngủ, lờ mờ nhớ ra mấy hôm trước có nghe bạn bè nói đến chuyện này...

Mẹ Lâm nhìn bộ dạng này của cô thì đau lòng, vội vã dỗ con quay về phòng nghỉ: “Không ngủ được thì cứ nằm nghỉ chút đi, mai ba con sẽ sang mời Đại sư Lỗ Sơn Quan bên cạnh về xem cho con…”

Lâm Hiểu Hiểu khẽ gật đầu, như người mộng du mà quay về phòng.

Tuy họ nói năng nhẹ nhàng, nhưng Tạ Vô Ngu và mấy người vẫn đứng trong phòng khách, nên nghe và nhìn thấy rõ mọi hành động, lời nói của hai mẹ con.

Chúc Vi kéo tay áo Tạ Vô Ngu, liếc mắt nhìn lên lầu.

Tạ Vô Ngu nhìn bóng lưng Lâm Hiểu Hiểu rời đi, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Ba Lâm có phần ngại ngùng, giúp Chúc Vi mang hành lý, thở dài: “Vừa rồi là con gái tôi, mới nghỉ hè từ đại học về, nhưng từ lúc về thì sức khỏe cứ có vấn đề. Nếu sau này có làm phiền đến mọi người thì mong các vị thông cảm cho.”

Diệp Gia Hòa vội nói “Không sao đâu”, Chúc Vi thì quan tâm hỏi: “Sức khỏe có vấn đề? Đã đi khám chưa?”

Ba Lâm ậm ừ: “Ờ… Có đi khám rồi. Để tôi dẫn mọi người đi xem phòng.”

Chúc Vi nghe ra ông né tránh, cũng không hỏi thêm nữa.

Chỉ là khi phát hiện phòng mình nằm ngay cạnh phòng Lâm Hiểu Hiểu, cô không nhịn được hỏi Tạ Vô Ngu có thể đổi phòng với cậu không.

Tạ Vô Ngu thì chẳng sao cả. Hơn nữa… Cậu liếc nhìn phòng của Lâm Hiểu Hiểu, đi qua sờ sờ quanh cửa, đưa lên mũi ngửi thử.

Chúc Vi: “…… Nhìn cậu bây giờ như biến thái thật sự vậy đó.”

Tạ Vô Ngu: “……”

Cậu không phải, thật sự không có.

Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Vô Ngu: Tôi không phải, tôi không có!
Lan Hạc Vọng: Ừ, tôi tin cậu. (Cậu chỉ được phép biến thái với tôi thôi! Ác long gào thét.jpg)

Nói được làm được, thô dài (.)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play