Edit Ngọc Trúc

Tạ Vô Ngu trông vô cùng bất đắc dĩ, Hàn Nghị thì có phần ngơ ngác: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Tạ Vô Ngu: “...Không phải.”

Cậu chỉ là một đạo sĩ tại gia bình thường của Chính Nhất phái, làm sao chỉ mới tham gia vài tiết mục đã bị đồn là chuyển sang giáo phái khác rồi?

“…À, có thể là tôi nhớ nhầm.” Hàn Nghị hơi lúng túng, ho nhẹ một tiếng rồi đổi đề tài: “Cậu về trước chờ thông báo nhé, có tin gì chúng tôi sẽ liên lạc lại.”

Tạ Vô Ngu biểu hiện tuy không tệ, nhưng buổi thử vai vẫn chưa kết thúc. Biết đâu phía sau có người còn nổi bật hơn, Hàn Nghị là tổng đạo diễn bộ phim này, đương nhiên phải đợi thử xong hết mới có thể quyết định.

Tạ Vô Ngu cũng hiểu quy củ trong giới, không nói nhiều lời, chỉ gật đầu: “Cảm ơn Hàn đạo.” Rồi xoay người ra khỏi phòng.

Một buổi thử vai cộng thêm thời gian chờ trước đó đã ngốn gần ba tiếng. Cậu ra khỏi nhà lúc tám giờ sáng, khi đó trời vẫn còn mát, nhưng tới lúc thử vai xong cũng gần mười hai giờ, bên ngoài nắng gắt đến mức vừa bước chân ra khỏi tòa nhà mát lạnh, cậu liền khựng lại một chút.

…Quên mang dù rồi.

Tạ Vô Ngu cúi đầu thao tác điện thoại, định gọi xe qua ứng dụng, nhưng không biết có phải đang giờ cao điểm hay không, thời gian chờ xe dài đến phát bực. Cậu kiên nhẫn đợi thêm một lúc, nhìn biểu tượng đặt xe mãi chưa nhúc nhích, đành bắt đầu làm lại một vòng đặt khác: “……”

Thôi, ngồi tàu điện ngầm về vậy.

Cậu cất điện thoại vào túi, giơ tay che mắt khỏi ánh nắng, xác định phương hướng rồi đi về phía trạm gần nhất.

Khu vực này nằm ngay trung tâm thương mại thủ đô, người mặc đồ công sở lịch sự tấp nập qua lại. Tạ Vô Ngu hòa vào dòng người, đi được một đoạn thì chuẩn bị bước lên thang cuốn vào ga tàu điện ngầm, đột nhiên lòng cậu khẽ giật, bước chân cũng ngừng lại. Cậu khẽ nhíu mày, không để lộ chút biểu cảm nào mà ngửi ngửi không khí.

Một luồng âm khí yếu ớt đang âm thầm lan ra từ một góc khuất.

Cái góc ấy đúng ngay chỗ rẽ phía sau trạm tàu điện ngầm, lại khuất sáng nên ít ai để ý. Tạ Vô Ngu do dự trong chốc lát, rồi vẫn bước tới.

…Khoan đã, luồng kim quang này quen lắm.

Cậu chớp mắt, ánh nhìn dừng lại trên chiếc xe lăn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, rồi dời sang người đàn ông ngồi ngay ngắn trên xe, gương mặt lạnh lùng bình thản.

Có vẻ tình trạng của đối phương không ổn lắm?

—— Hiện tại quả thật Lan Hạc Vọng đang không ổn. Phù văn khắc trên xe lăn không biết bị ai phá hoại, tác dụng áp chế âm khí giảm mạnh. Anh có thể cảm nhận rõ làn da mình đang trở nên lạnh toát, từng cơn đau âm ỉ lan ra từ đôi chân vốn đã mất cảm giác điều đó có nghĩa là âm khí hắn vẫn luôn áp chế giờ đang phản công.

Chỉ trong tích tắc, anh cảm thấy âm khí sắp từ chân lan lên đến eo, gương mặt càng thêm lạnh lẽo. Anh lấy ra một chuỗi tràng hạt dài, niệm nhanh một đoạn Kim Quang Chú.

Chuỗi hạt phát ra ánh sáng vàng mờ, đám âm khí lởn vởn quanh bụng anh một lát, cuối cùng vẫn bị áp chế mà rút lui về hai chân.

Thấy vậy, vẻ mặt Lan Hạc Vọng dịu xuống đôi chút, đưa tay đẩy xe lăn.

…Đẩy không nổi.

Anh lạnh mặt thử thêm vài lần, nhưng bánh xe như bị gì đó kẹt lại, chỉ nghe tiếng “kẽo kẹt” cực kỳ chật vật.

“Cần giúp không?” Đúng lúc anh định bỏ cuộc, một giọng nam dễ nghe vang lên từ phía xa. Lan Hạc Vọng ngẩng đầu theo hướng âm thanh, liền thấy một thiếu niên cực kỳ tuấn tú chậm rãi bước ra từ bóng râm trạm tàu điện ngầm, gương mặt mỉm cười nhìn anh.

Ánh mắt người kia không hề có thương hại hay trêu chọc, Lan Hạc Vọng hơi nheo mắt nhìn đối phương một lúc, rồi giấu chuỗi hạt trên tay vào tay áo, cụp mắt nói: “Làm phiền.”

Tạ Vô Ngu nhận ra hành động của anh, thấy buồn cười, bước qua đá hòn đá kẹt dưới xe lăn sang một bên, sau đó đẩy xe về phía trước.

Xe lăn lộc cộc lăn đi. Lan Hạc Vọng lập tức tiếp quyền điều khiển, xoay bánh xe, mặt không biểu cảm nhìn Tạ Vô Ngu: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn,” Tạ Vô Ngu đáp.

Thật ra cậu chỉ tò mò rốt cuộc người nào lại đem cả xe cùng khai quang như vậy thôi.

Nhưng nhìn âm khí còn chưa tan hết quanh xe lăn và chuỗi hạt, cậu đại khái cũng hiểu vì sao người này lại phải khai quang cả xe.

Dương thịnh khắc âm, con người sống mang dương khí, vốn dĩ phải áp chế âm khí. Nhưng thiên hạ rộng lớn, cái gì cũng có thể xảy ra có người do mệnh cách đặc biệt hoặc bát tự quá âm, trên người mang âm khí còn nặng hơn cả dương khí.

Mà giống như Lan Hạc Vọng, người sống mà âm khí còn nặng hơn cả lệ quỷ, Tạ Vô Ngu đúng là lần đầu tiên thấy.

Cũng coi như mở mang tầm mắt rồi. Cậu thầm nghĩ.

Tạ Vô Ngu cảm thán một câu, tiện tay nhặt hòn đá ban nãy ném lên chậu hoa ven đường, phủi bụi trên tay, hỏi: “anh tự đi được chứ? Tôi đi trước nhé?”

Lan Hạc Vọng mặt lạnh, do dự một chút rồi gật đầu. Tạ Vô Ngu mỉm cười, xoay người bước về phía ga tàu điện ngầm.

……

Trước khi âm khí mất khống chế, Lan Hạc Vọng đã gọi điện cho một vị đại sư được nhà anh cung phụng. Không bao lâu sau khi Tạ Vô Ngu rời đi, một người đàn ông trung niên mặc đường trang trắng dẫn theo một nhóm người vội vã chạy tới.

“Hạc Vọng, cậu không sao chứ?” Vừa thấy ánh sáng vàng ảm đạm trên xe lăn từ xa, ông ta đã đoán ra chuyện gì. Đến nơi, không nói một lời liền kiểm tra âm khí trong cơ thể Lan Hạc Vọng, sau đó tháo chuỗi tử đàn lưu châu trên tay mình đeo vào tay anh.

Lan Hạc Vọng để mặc ông làm, thản nhiên nói: “Không sao. Trước đây đạo trưởng Không Minh Tử cũng đưa tôi một chuỗi lưu châu phòng thân, âm khí không bị phát ra ngoài.”

“Vậy thì tốt rồi.” Trung niên nam nhân thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện âm khí đã ổn định, nhưng vừa liếc thấy hòn đá bị Tạ Vô Ngu đá sang chậu hoa, sắc mặt ông lại trở nên nghiêm trọng.

“Sao vậy?” Lan Hạc Vọng nhạy bén nhận ra vẻ mặt thay đổi của ông ta, ngẩng đầu hỏi bằng giọng nhàn nhạt.

“Trên tảng đá kia có mùi của tà thuật Nam Dương.” Trung niên kia chỉ nói đơn giản một câu, bước qua xem thử, “Chỉ là hình như đã bị ai đó phá mất rồi.”

Lan Hạc Vọng nghe vậy, trong mắt ánh lên một tia tàn khốc.

Chuyện xe lăn gặp trục trặc hôm nay, e rằng không phải trùng hợp. Huống hồ Lưu thúc còn nói trên tảng đá kia có dấu vết của hàng thuật, nghĩ cũng biết, đây chính là một âm mưu nhằm vào anh.

Anh nhanh chóng rà soát lại những người có khả năng ra tay trong đầu, rồi đột nhiên nhớ đến câu Lưu thúc vừa nói—“đã bị ai đó phá mất rồi”...

Là cậu ấy.

Lan Hạc Vọng nhớ lại nụ cười ôn hoà của chàng thanh niên kia, thần sắc lãnh đạm, đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ tay vịn xe lăn.

Lưu thúc quay đầu lại dặn dò đám người đi theo xử lý tảng đá kia, còn bản thân thì quay lại bên cạnh Lan Hạc Vọng, đích thân đẩy xe lăn: “Cậu không biết đâu, sau khi cậu gọi về, cả nhà thiếu chút nữa hoảng loạn cả lên…”

Lan Hạc Vọng yên lặng lắng nghe, nét mặt cũng không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa.

Tác giả có lời muốn nói:
Lan Hạc Vọng: Dáng vẻ cậu ấy đẩy xe lăn cho tôi thật là thanh tịnh.jpg
Lưu thúc: Ta cũng đẩy cho cậu đó mà???
Tạ Vô Ngu: Tịnh, nhất định phải là trọng điểm của từ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play