Chu ngũ lang ôm một cái rương vào nhà, mở ra cho Mãn Bảo xem, vui vẻ nói: “Bốn trăm lượng, thế nào, lợi hại không?”
Mãn Bảo sờ một thỏi bạc lớn, hỏi: “Ngũ ca, muội đếm rồi, trong nhà có tổng cộng 625 lượng bạc, nhiều hơn dự tính của muội.”
“Chẳng phải các muội đã nói cứ ra giá cao vào để cho họ ép giá sao?” Chu ngũ lang nói: “Ta mặc cả qua lại với quản sự của vương phủ mấy lần, chậu cúc kia bán được 245 lượng, ‘Hằng Nga bôn nguyệt’ bán được 380 lượng. Ta đã nói rồi, hoa đó rất hiếm, cả Đại Tấn chỉ có một chậu.”
“Buổi chiều ta lại bưng chậu hoa hồng cổ màu vàng kim kia ra, bọn họ nhìn thấy thì mắt sáng lên, ta thấy vậy liền ra giá càng cao, cuối cùng bị ép xuống 400 lượng.”
Mãn Bảo tặc lưỡi: “Ba chậu hoa còn đắt hơn cả lương thực cả nhà mình làm ra trong một năm.”
Bạch Thiện nói: “Chuyện này tốt nhất đừng để truyền ra ngoài, nếu không sau này người trồng hoa nhiều, người trồng lúa sẽ ít đi. Mà hoa nhiều thì lại không đáng tiền nữa.”
Bạch nhị lang ngẩng đầu từ đĩa điểm tâm lên, bấp búng nói: “Ai ngốc đến mức lấy đất trồng lúa đi trồng hoa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT