Đi trong rừng không dễ, Chu tứ lang lại không quen đường, chỉ dựa vào lời mô tả của Chu Hổ để không đi lạc, hơn nữa ở trong rừng cũng rất khó xác định phương hướng.
Hôm sau bọn họ phải vòng đi vòng lại mấy lần mới tìm được chỗ, đợi đến khi tìm được thì mặt trời cũng sắp xuống núi rồi.
Chu tứ lang đứng dưới một gốc cây cao cao, ngẩng đầu nhìn vách núi lởm chởm phía trước, sau đó vén thử một dây mây đang rủ xuống từ một tảng đá to, hỏi: “Chu Hổ ca nói lúc bọn họ lạc đường từng vẽ một con hổ trên tảng đá to, mấy đứa nói xem liệu có phải tảng đá này không?”
Bạch nhị lang: “Đã qua từng đấy năm rồi, bức vẽ trên đá còn có thể tồn tại được sao?”
“Hẳn là vẫn còn,” Chu tứ lang cũng không chắc chắn lắm, “Vẽ bằng đá thì vết khắc rất sâu.”
Bạch Thiện cũng lên vén cây mây, không chút để ý nói: “Kiểu gì cũng sẽ còn chút dấu vết, cho dù không nhìn ra con hổ thì ở chỗ sâu trong rừng này, chỉ cần có thể tìm thấy dấu đá khắc lên thì hơn nửa là do bọn họ làm.”
Mới nói xong, bọn họ liền nhìn thấy bên dưới cây mây vừa vén có mấy nét khắc mờ nhạt, chắc là do mưa rửa trôi nên có rất nhiều nét không thể nhìn rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là dấu vết do con người làm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT