“Vậy ngươi nói xem lần cuối Bạch huyện lệnh ra khỏi thành là khi nào? Trừ cái lần các ngươi chạy trốn kia ra.”
Nhị Cát sửng sốt, sau đó cẩn thận nhớ lại, hồi lâu sau mới nói: “Hình như là trước hôm đó nửa tháng, có vẻ là tháng tư?”
“Ngươi không cần nhớ thời gian cụ thể, ngươi chỉ cần nói cho ta biết hôm đó Bạch huyện lệnh đi ra khỏi thành cùng những ai?”
“Có tôi, Hà huyện thừa và Đỗ đại ca ở nha huyện.” Nhị Cát cố gắng nhớ lại, bởi vì trước kia thỉnh thoảng lão phu nhân sẽ hỏi chuyện ở thành Ích Châu của bọn họ nên Nhị Cát rất hay hồi tưởng, tuy đã 12 năm rồi nhưng có rất nhiều chuyện hắn đã khắc sâu vào đầu.
“Sau khi ra khỏi thành các ngươi đi về hướng nào?”
Nhị Cát không khỏi gãi đầu, một lúc sau mới đáp: “Đi đến một biệt viện ở vùng ngoại ô, chúng tôi đi ra ngoài lúc chạng vạng, nhìn thấy mặt trời, là phía tây. Tôi không biết biệt viện đó là nhà của ai, sau khi tôi và Đỗ đại ca vào cổng thì chỉ đứng ngoài sân, mấy người lão gia đi vào một gian thư phòng, lúc ra ngoài đã là sáng hôm sau, sáng hôm đó chúng tôi về thành luôn.”
Đường huyện lệnh hỏi: “Thế sau đó Bạch huyện lệnh có nói câu gì khiến ngươi ấn tượng không? Hay sắc mặt của ngài ấy thế nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play