Tiêu Tiểu Tam nhận biết một số chữ, nhưng cũng bị dọa bởi tờ giấy chi chít tên dược liệu này của Mãn bảo. Có rất nhiều chữ hắn không biết, nên đành căng da dầu hỏi: “Chu tiểu đại phu, số dược này cô muốn tất à?”
Mãn Bảo gật đầu, “Không sai, chỉ cần sống.”
Tiêu Tiểu Tam gấp tờ danh sách lại, quyết định mang về nhà cho cha hắn xem.
Mãn Bảo lấy bạc vụn từ chỗ chưởng quầy, tính giá cẩn thận rồi đưa cho Tiêu Tiểu Tam. Sau đó đích thân tiễn hắn ra cửa, rồi đứng ở cửa lưu luyến vẫy tay tạm biệt hắn.
Tiêu Tiểu Tam chạy một mạch không dám quay đầu, hắn cảm thấy ánh mắt Mãn Bảo nhìn hắn trông hơi khủng bố.
Lão Trịnh chưởng quầy bưng trà đứng sau quầy thấy thế thì lắc đầu nói: “Cô nhóc con này, bao giờ con mới sửa được tật xấu nóng vội của mình đây.”
Ông rung đùi dạy bảo: “Làm việc ấy à, cũng phải giống như làm người vậy, phải chậm mà chắc, như vậy mới vững vàng được. Con nóng vội như vậy không ăn được đậu phụ nóng đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT