Nghiêm túc mà nói thì đây là lễ vật đầu tiên Mãn Bảo nhận được từ người bệnh, chỉ là lễ vật này cũng không quá đơn thuần.
Mãn Bảo ủ rũ hạ vai, cúi đầu đi vào, khoát tay nói: “Con biết rồi dì Dung, hắn đã mang tới thì cứ nhận đi ạ, con đói bụng quá, đã xong cơm chưa ạ?”
“Xong rồi, mấy đứa ăn cơm xong rồi hẵng tắm,” Dì Dung đau lòng nói, quay người mới nhớ đến cái mình muốn nói lúc đầu, vội vàng nói: “Nhưng chỗ củi này chiếm nhiều chỗ quá, sợ hai ngày nữa Chu tứ gia về thì không có chỗ để xe.”
Tuy bây giờ trời đã dần trở lạnh, cần nhiều củi hơn, nhưng dì Dung vẫn cách ba ngày mới đi mua củi một lần, củi mua về đều chất ở một góc cố định.
Thỉnh thoảng Chu tứ lang đến nông thôn bán lương thực cũng chuyển một xe củi về, nếu nhiều thì đặt ở ngoài tường, cho dù thỉnh thoảng có ai lấy vài thanh thì cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng người đưa củi đến hôm nay như sợ nàng không nhận, ném đồ lịch bịch ở đó rồi chỉ để lại một câu liền chạy ngay, qua lại ba lần nàng cũng không kịp nói một câu.
Mãn Bảo thoáng nhìn đống củi chất ở góc tường, thật đúng là chiếm không ít chỗ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play