Dù sao Bạch Thiện Bảo cũng chỉ là một cậu thiếu niên nho nhỏ, tuy rằng cậu đã từng thấy, từng nghĩ tới, nhưng lại thật sự không nghĩ ra được phương pháp giải quyết, cho nên tuy cuối cùng cậu đã liệt kê phương pháp an trí lưu dân của Dương Hòa Thư, lại đưa ra các biện pháp kiến nghị của mình trong hoàn cảnh cảnh bất đồng, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được hỏi lại.
Trong tình huống mỗi huyện một tình trạng khác, thì việc an trí lưu dân có thể thống nhất không?
Nếu không thể thống nhất, vậy phải xác định tiêu chuẩn đánh giá quan viên kiểu gì?
Nếu quan viên địa phương không làm gì, cứ để mặc lưu dân tràn lan, thì phải trừng phạt thế nào?
Trang tiên sinh nghe xong đáp án của cậu: ...
Mãn Bảo lại vô cùng vui mừng vỗ tay, cảm thấy cậu trả lời cực kỳ hay, câu hỏi cũng rất sắc bén, “Không biết các tiên sinh trong trường phủ có thể trả lời được không.”
“Tiên sinh trường phủ có trả lời được không vi sư không biết, vi sư chỉ biết, cái bài cuối cùng của con cứ để ở đó đi, mấy bài trước cũng không cần nói đáp án cho ta nữa, giờ cứ đi tắm rửa ăn cơm, sau đó đi ngủ.” Trang tiên sinh cười nói: “Ngày mai thi sẽ nhẹ nhàng hơn chút, thơ à, nếu vào đề tương tự ngày trước đã làm thì cứ lấy ra dùng, không vào, thì cứ tiện tay viết một bài cũng được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT