Tiểu Tiền thị đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Chàng nói cái gì đó, cha không phải là người như vậy.”
Nàng dừng một chút mới nói: “Chỉ là ta nghĩ, người trong nhà càng ngày càng nhiều, dù bây giờ mọi người vẫn một lòng, nhưng bọn trẻ sẽ dần lớn, người nhiều hơn, suy nghĩ cũng nhiều hơn chút, cho dù biết cửa hàng này là do Mãn Bảo mua, nên để làm của hồi môn cho Mãn Bảo.”
“Nhưng thời gian dài, năm này tháng nọ, không khỏi sẽ có người quên. Chờ đến khi Mãn Bảo gả chồng thì ít nhất cũng phải sáu bảy năm nữa, ta cảm thấy cha mẹ thương Mãn Bảo, có khi phải tám chín năm nữa mới gả, đến lúc đó lại đưa cửa hàng dưới danh nghĩa của cha cho Mãn Bảo làm của hồi môn thì chỉ sợ trong nhà sẽ có người thấy không thoải mái.”
Tiểu Tiền thị thấp giọng nói: “Nếu đã như thế thì không bằng ngay từ đầu đã ghi dưới danh nghĩa Mãn Bảo, đến lúc đó nàng mang cửa hàng đi cũng là danh chính ngôn thuận.”
Càng đừng nói đến chuyện ghi dưới danh nghĩa của nàng, cửa hàng này không phải là của hồi môn nàng mang vào, cũng không phải là do đại phòng bọn họ tự bỏ tiền riêng ra mua, chờ sau này cha chồng mẹ chồng trăm năm, mấy thứ này đều phải lấy ra chia.
Tất nhiên tiểu Tiền thị cũng có lòng riêng của mình, nghĩ, nếu vì một gian cửa hàng như vậy mà gây mâu thuẫn trong nhà thì thật không đáng; nếu thật sự mâu thuẫn, thì lợi ích thực tế cũng nên dành cho người bên nhà này.
Mà hiển nhiên Mãn Bảo là thuộc về nhà bên này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT