Bây giờ Mãn Bảo không thiếu tiền, trứng gà ở nông trang có thể bán lấy tiền, gà ở nông trang cũng có thể bán lấy tiền, còn có lúa mạch vụ đông và vụ xuân thu nữa.
Không nói số tiền kiếm được từ số lúa nước và cây đậu, chỉ riêng tiền bán mạch giống cho Dương huyện lệnh và Bạch lão gia năm nay thôi, nông trang nhỏ của bọn họ đã kiếm được không ít tiền.
Mà số tiền đó toàn là ba người bọn họ chia đều, chỉ có những khoản không chia được mới ném vào quỹ chung để mua tài vật cho nông trang.
Bây giờ số tiền đó đều đang chất trong hệ thống, đáng tiếc, 120 lượng bạc quá nặng, tiền còn nặng hơn, bé không tìm thấy lý do để mang theo mình, nếu không có thể mua luôn lúc này rồi.
Có điều, Mãn Bảo cũng hỏi lại rất cẩn thận, “Bây giờ nha huyện đang không làm, huynh phải đưa khế đất cho muội, còn phải viết công văn ký kết nữa.”
Thạch Hiểu Ân không ngờ bé còn biết cái này, sửng sốt một lúc mới cười nói: “Yên tâm, Thạch Hiểu Ân ta sẽ không lừa người đâu.”
Thân hình đang dựa vào khung cửa của hắn khẽ nhích sang một chút, hỏi: “Muội có muốn vào xem không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play