Mãn Bảo không hiểu mấy việc này, bé còn vô cùng hâm mộ tứ ca có thể ra ngoài ở, cho nên lúc này bé đang ngồi xổm trước lều tranh của Chu tứ lang, không quá muốn về nhà.
Chu Hỉ và ba đệ đệ dọn sạch cỏ xong, xoay người định đưa Mãn Bảo về nhà, kết quả Mãn Bảo đã chạy đến chỗ lều tranh rồi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nói: “Đại tỷ, buổi tối muội ở chỗ này ngủ với tứ ca được không?”
Chu Hỉ: …
Chu tứ lang lập tức nói: “Được đó, muội cứ ngủ ở bên cạnh ta, vừa lúc có thể san sẻ một ít muỗi với ta.”
Chu Hỉ tiến lên túm bé về nhà, nói: “Đừng có bảo qua đêm ở chỗ này, chờ lát nữa trời tối muội sẽ khóc đấy, bên ngoài này nhiều muỗi lắm.”
Bọn họ đã ăn cơm tối xong, nhân lúc mặt trời xuống núi trời mát mẻ liền tranh thủ tới dọn cỏ, cho nên Chu tứ lang cũng không cần về nhà, hắn đứng trước cửa lều tranh vẫy tay với Mãn Bảo, “Muội út, đừng trở về mà, ở lại cho muỗi cắn với tứ ca đi.”
Mãn Bảo cũng duỗi tay về phía Chu tứ lang, muốn dùng sức thoát khỏi tay Chu Hỉ, “Đại tỷ, đại tỷ, tỷ thả muội ra đi, muội muốn ở lại đây với tứ ca...”
Chu ngũ lang và Chu lục lang vui vẻ cười ha ha, tiến lên mỗi người bắt lấy một cánh tay bé nâng về nhà, vừa nâng vừa nói với bé, “Muội bị ngốc hả, chờ tí nữa đến tối muội đừng ngủ vội, cứ ra ngoài sân ngồi một lúc, nếu muội có thể chịu được muỗi, thì hãy đến ở với tứ ca.”
“Muội da mềm, muỗi thích muội nhất, nếu muội ở lại đó, buổi tối tứ ca ngủ có thể cười đến tỉnh.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT