Từ khi hay tin Chu Mãn vào cung, trong lòng ông ta đã luôn bất an. Ông ta vẫn còn đang tìm cách, nhưng không ngờ sự việc lại phát triển nhanh đến vậy. Mấy ngày trước, ông ta mới nghe người hầu nói Chu Mãn vào cung, hôm nay đã thấy tấu chương thăng chức bị trả về rồi.
Trần Phúc Lâm nuốt nước bọt, có chút bất an, không biết đây là do hoàng đế đơn thuần cảm thấy ông ta không phù hợp, hay là Chu Mãn đã nói gì trong cung.
Trong lòng ông ta lờ mờ có chút hối hận, sớm biết vậy, lúc trước không nên chủ quan, nghĩ rằng cứ từ từ rồi tính sau, đáng lẽ nên hành động ngay sau khi gặp Trang Tuân ở Trạng Nguyên Lâu, nhanh chóng tìm người rồi đuổi họ ra khỏi kinh thành, kể cả ba đệ tử của ông.
Trần Phúc Lâm thấy hối hận không nguôi.
Lúc đó, Bạch Thiện, Bạch Thành và Chu Mãn còn chưa nhập học, không có căn cơ gì ở kinh thành, muốn đuổi họ đi dễ dàng biết bao, nhưng bây giờ...
Cố đại nhân, cũng là một lang trung như Trần Phúc Lâm, thấy ông ta ngồi trên ghế hồi lâu không nói gì, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, liền bước lên an ủi: “Trần đại nhân, lên lên xuống xuống là chuyện thường tình, đừng quá để tâm.”
Trần Phúc Lâm hồi thần, gượng cười nói: “Ta biết, chỉ là trong lòng hoảng sợ, không biết đã làm không tốt chỗ nào, ài, nên thấy thẹn trong lòng thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play