Ngô công công cẩn thận dẫn nàng xuyên qua hết lớp cung điện này đến lớp cung điện khác, càng về sau, chỗ của những bồn hoa hai bên đường càng chiếm nhiều, dưới hành lang còn bày đủ loại chậu hoa.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Khoa Khoa lại vô cảm thông báo phát hiện ra giống loài quý hiếm, nhưng đừng nói Mãn Bảo, ngay cả Khoa Khoa cũng biết ký chủ của nó không thể nào chạy đến bồn hoa đào hoa lên cho nó trong lúc này được, nên giọng điện tử của nó chẳng hề kích động chút nào.
Mãn Bảo đi đến trước một cung điện trong những âm thanh đó, nàng ngẩng đầu nhìn tấm biển, trong lòng thầm đọc một tiếng “Lập Chính Điện”.
Ngô công công nghiêng người định dặn dò Mãn Bảo đi theo sát, hơi ngẩng đầu lên liền thấy nàng đang ngửa cái đầu nhỏ nhìn tấm biển, ông giật mình, vội vàng bước lên kéo tay áo nàng, thấp giọng nhắc: “Mau cúi đầu xuống.”
Mãn Bảo cúi đầu, cũng học theo dáng vẻ của ông, hơi nghiêng đầu nói chuyện với ông, “Ngẩng đầu cũng không được sao?”
“Không được!” Ngô công công kêu ái da một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chu tiểu đại phu, vào trong rồi thì nói ít thôi, chủ tử hỏi gì thì đáp nấy, phải rồi, Trịnh thái y và những người khác cũng ở bên trong đó.”
Mãn Bảo “Dạ” một tiếng, hỏi: “Bên trong ngoài thái tử ra thì còn ai? Tôi đến để khám bệnh cho ai?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play