Đến khi ba người ngồi trong xe ngựa rồi vẫn còn thấy hơi sợ hãi.
Bạch Thiện thò đầu nhìn hai gia đinh cưỡi ngựa theo sau, rồi rụt đầu lại, thở dài nói với Mãn Bảo: “Cuối cùng ta cũng biết tại sao Đại Cát vừa phát hiện có người theo dõi là lại bảo gia đinh đi theo rồi, người ở kinh thành đều đáng sợ như vậy sao?”
Mãn Bảo nghiêm túc lắc đầu: “Không, là nhà giàu đều đáng sợ như vậy.”
Bạch nhị lang nói: “Nhà ta cũng là nhà giàu, nhưng nhà ta chưa từng đánh chết người nào.”
Bạch Thiện gật đầu: “Nhà ta cũng vậy.”
Mãn Bảo: “Ngươi nói nhà mình là nhà giàu mà không thấy ngượng mồm à?”
Từ nhỏ đã là bá vương ở thôn Thất Lí, gia sản không chỉ đứng đầu thôn Thất Lí, mà còn có tiếng trong cả huyện, Bạch nhị lang vẫn luôn rất tự tin về bản thân. Dù ra ngoài đã thấy nhiều, vương gia gặp rồi, thế gia cũng gặp rồi, nhưng sự tự tin được bồi dưỡng từ nhỏ ấy cũng chẳng bị đả kích, nên hắn vẫn có thể tự hào gật đầu với Mãn Bảo: “Có gì mà ngượng, nhà ta cũng có rất nhiều đất, nhà ta cũng có rất nhiều tiền, nhà ta cũng có rất nhiều hạ nhân và tá điền!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT