Mãn Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Khả năng thì có, nhưng tốt nhất là đừng để hắn sinh con, ta sợ đứa con hắn sinh ra sẽ giống hắn.”
Nàng khẽ thở dài: “Ngươi không nghe lão Đàm thái y nói sao, đây là bệnh từ trong bụng mẹ, ta thấy khi còn trong bụng mẹ hắn đã không yên ổn rồi, toàn nhờ thuốc giữ lại, cho nên sau khi sinh ra mới khó khăn như vậy, thật ra hắn không nên sinh ra mới phải.”
Bạch Thiện lại có ý kiến khác, “Trên đời này làm gì có người không nên sinh ra? Nếu hắn không nên sinh ra, vậy trên đời này sẽ không có Ân Hoặc.”
Mãn Bảo nói: “Nhưng có người từng nói với ta, sinh một đứa trẻ khỏe mạnh vừa là có trách nhiệm với bản thân, có trách nhiệm với gia đình, cũng là có trách nhiệm với đứa trẻ. Xác định xem nó có khỏe mạnh hay không, có thể sống tốt trên thế giới này hay không khi nó còn chưa có ý thức cũng là trách nhiệm của đại phu.”
Bạch nhị lang há hốc mồm, “Vậy nếu mẹ của Ân Hoặc gặp phải đại phu như ngươi, chẳng phải hắn sẽ không sống được sao?”
Mãn Bảo tức giận nói: “Ta chỉ là một đại phu, chẳng lẽ ta còn có thể cưỡng ép bệnh nhân phá thai à, ta chỉ đang bày tỏ quan điểm của mình thôi, cuối cùng thế nào, chẳng phải vẫn là do bệnh nhân tự quyết định sao?”
Bạch Thiện hơi suy nghĩ rồi nói: “Chắc Ân Hoặc sẽ rất vui, nhưng người Ân gia chưa chắc đã đồng ý.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT