“Tình huống thứ hai,” Bạch Thiện cũng giơ một ngón tay, nói: “Thái tử vẫn chưa có con trai, nên tam hoàng tử nuôi ý định tranh ngôi hoàng đế với đại ca mình. Ích Châu vương biết chuyện này, nên sau khi biết thị thiếp của thái tử có thai liền tiết lộ cho tam hoàng tử, thế là tam hoàng tử phái người hại thị thiếp đó sẩy thai. Ích Châu vương lại nói chuyện này cho thái tử, thái tử biết được rất tức giận, thế là đánh nhau với tam hoàng tử, hoàng đế biết chuyện càng tức giận hơn, sau đó bảo chúng ta đi tố cáo Ích Châu vương.”
“Còn nữa, còn nữa,” Bạch nhị lang lo lắng nói: “Đứa bé là do Ích Châu vương hại chết, sau đó đổ tội cho tam hoàng tử, thái tử ngốc nghếch không điều tra ra, nhưng hoàng đế lại điều tra ra, thế là hắn giận cả hai người, vừa phạt thái tử, vừa muốn chúng ta đi tố cáo Ích Châu vương.”
Mãn Bảo tức giận đập bàn, “Chẳng phải đều là chuyện bậy bạ của nhà bọn họ sao, sao lại muốn chúng ta ra mặt làm chim đầu đàn?”
Bạch nhị lang rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Không thể nói như vậy được, hoàng đế không có chuyện nhà, đây cũng là quốc sự, Mãn Bảo, ngươi phải nhỏ tiếng thôi.”
Bạch Thiện cũng không vui, “Đã là quốc sự, vậy chúng ta càng phải thận trọng hơn, liên quan đến việc tranh giành ngôi vị, ngươi xem những bộ chính sử, dã sử kia, cả chuyện ở trong tiểu thuyết nữa, có lần nào tranh giành ngôi vị mà không máu chảy thành sông?”
Hắn nói: “Dù chúng ta có muốn hay không, chúng ta đều đã bị cuốn vào, có oán trách, có ghét bỏ thế nào cũng vô dụng.”
Bạch Thiện nói xong, ánh mắt cũng sáng quắc, hắn mím chặt môi thể hiện cảm xúc bất mãn, “Phía trước là núi, chúng ta leo qua là được, là sông thì lội qua thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT