Trường Thọ không cản được, chỉ đành nhấc chân đuổi theo.
Đại Cát liếc hắn một cái, vốn định để hắn ở lại trông xe ngựa, nhưng thấy dáng vẻ sốt ruột của hắn thì không nói gì nữa, để kệ hắn đi theo, bỏ lại hai chiếc xe ngựa ở đằng sau.
Đám người nhanh chóng tìm được vị trí đẹp trên núi, mọi người nhìn nhau, sau đó Bạch Thiện, Mãn Bảo và Bạch nhị lang đồng loạt quay sang nhìn Đại Cát, “Đại Cát, huynh đi dụ người tới đi.”
Đại Cát đã sớm biết kiểu gì nhiệm vụ này cũng rơi vào đầu mình, nên chẳng ngạc nhiên, thành thạo đứng dậy đi xuống núi.
Vận may của bọn họ khá tốt, Trương Kính Hào thật sự không phân biệt được chữ viết của thương nhân buôn ngựa, hắn sắc mặt xanh mét đi lên núi, dáng vẻ thất thần.
Đại Cát từ xa hít một hơi, đoán chừng hắn có thể nhìn thấy, bèn ẩn sau một gốc cây rồi đằng hắng một tiếng, thu hút ánh mắt của đối phương xong thì quay người bỏ đi.
Trương Kính Hào nhíu mày, nhanh chân đuổi theo mấy bước, lớn tiếng hỏi: “Diêm tiên sinh tìm ta có việc gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play