Phượng Khê xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tu tiên, trở thành nữ phụ pháo hôi. Nhưng không ngờ ngày xuyên thư cũng chính là ngày giỗ của nàng.
Để bảo toàn mạng sống, nàng dùng trăm phương nghìn kế rời khỏi Hỗn Nguyên Tông của nữ chính, gia nhập Huyền Thiên Tông.
Nhưng!
Năm vị sư huynh ở đây, trong nguyên tác đều là những kẻ "chó liếm" trung thành của nữ chính, người nọ chết thảm hơn người kia.
Phượng Khê nhếch môi cười tà mị: “Chó liếm thì đã sao? Có chó bằng ta không?”
Đại sư huynh trúng kịch độc, chỉ có máu của nữ chính giải được. Từ đó, hắn trở thành chó liếm kỳ cựu, cuối cùng bị nữ chính đá xuống vực Ma Uyên, hồn phi phách tán?
Phượng Khê tung tăng bưng tới một chậu máu chó: “Sư huynh, uống của ta đi! Máu ta đậm đặc, hiệu quả cực mạnh!”
Nữ chính vừa nuốt giải độc đan, chuẩn bị rạch ngón tay: “…”
Nhị sư huynh mang huyết mạch hoàng tộc Yếm tộc. Nữ chính đưa hắn đan dược che giấu huyết mạch, khiến hắn cam tâm vào sinh ra tử vì nàng ta, dù cuối cùng bị nàng ta đẩy ra làm kẻ thế mạng vẫn vui vẻ chấp nhận?
Phượng Khê lôi ra minh ước “Nhân tộc - Yếm tộc hữu hảo vạn năm”: “Nhị sư huynh, hãy phô bày huyết mạch hoàng tộc cao quý của huynh đi! Hàng vạn thiếu nữ sẽ mê mẩn, cuồng si, sẵn sàng đâm đầu vào tường vì huynh!”
Nữ chính nhìn viên nội đan cần ba tháng xuất huyết một lần trong tay: “…”
Phương châm sống của Phượng Khê: Làm chó real mới có thể làm người trên người!