Lộ Uyển Uyển không biết mình đã khóc bao lâu.
Cô khóc đến mức không thể rơi nổi thêm một giọt nước mắt nào nữa, lúc này mới dùng tay lau mặt, gắng gượng chống người ngồi dậy khỏi tấm thảm mềm. Trên thảm toàn là nước màu hồng nhạt, sau khi khô đi trông vô cùng nhếch nhác. Cô chẳng buồn để tâm đến cảnh tượng bê bối xung quanh, lảo đảo bước đến trước gương trong phòng tắm.
Trong tấm gương lớn, cô bé mười hai tuổi năm nào giờ đã trở thành thiếu nữ hai mốt tuổi. Cô đưa tay chạm lên mặt mình. Đôi mắt đen ánh lên ánh nước, biểu cảm như sắp khóc mà lại cố nhịn. Ngày nào Lộ Uyển Uyển cũng soi gương, quen thuộc với diện mạo và cách ăn mặc của bản thân mỗi ngày, nhưng suốt chín năm qua, đây là lần đầu tiên cô thật sự có thể tự mình cử động.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đúng chuẩn chỉ bằng bàn tay, mắt đen láy, lông mi dài cong vút như cây chổi nhỏ, đôi môi phớt hồng khẽ cong lên, có chút điệu bộ như đang chu môi làm nũng. Chỉ tiếc là vừa mới khóc quá dữ, đôi mắt sưng đỏ trông hơi xấu, hai má và đầu mũi cũng ửng lên một mảng đỏ au.
Sinh ra trong nhung lụa, ngậm thìa vàng từ nhỏ, phải đến sau mười hai tuổi cô mới thật sự hiểu được giá trị của sinh mệnh và sự quý báu của tự do.
Cuộc đời không có lần thứ hai, dù cô là nhân vật trong truyện hay là người thật, thì câu chuyện của cô giờ đây đã hoàn toàn rẽ sang một hướng khác với nguyên tác. Từ giờ trở đi, cô chỉ muốn xử lý đống hỗn độn chín năm qua, rồi sống tốt cuộc đời của chính mình.
Một cuộc đời thuộc về chính cô.
Cô nhìn chằm chằm vào gương một lúc lâu, rồi mới mở vòi nước rửa mặt, sau đó quay người đến khu vực vòi sen, gột sạch lớp nước tắm còn dính trên người.
Dọn dẹp xong xuôi, cô khoác áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng thay đồ rộng lớn của mình.
Gần biển nên độ ẩm cao, tất cả vật liệu trong nhà, dù là gỗ hay kim loại, đều phải phủ một lớp chống thấm đặc biệt bên ngoài. Mỗi một khoảng thời gian nhất định lại phải mời người đến bảo trì, chi phí tốn kém vô cùng.
Phòng thay đồ cũng không ngoại lệ.
Căn biệt thự này là quà ba mẹ tặng cô từ khi còn nhỏ, bên trong còn có một cơ quan bí mật mà đến “Lộ Uyển Uyển” trước đây cũng không biết. Đó là lớp bảo hiểm mà ba mẹ để lại cho cô, phòng trường hợp có biến cố, cô vẫn có thể bảo vệ tài sản của gia đình.
Lộ Uyển Uyển bật đèn phòng thay đồ, đi đến khu vực tủ giày.
Cô mở tủ giày, ấn nút quay tự động. Tất cả giày dép như những con ngựa gỗ trong vòng quay ngựa gỗ ở công viên, lần lượt lướt qua trước mặt cô. Từng đôi cao gót chọc trời, đường may tỉ mỉ, da thuộc đặc biệt, gắn đầy đá quý kim cương. Những ký hiệu ẩn bên trong cho thấy đây không phải là những mẫu hàng đại trà.
Nhưng dù có đắt đến đâu thì giày dép cũng chỉ là đồ tiêu hao mà thôi.
Lộ Uyển Uyển giữ tay ấn nút, giữ nguyên trong mười lăm giây.
Ngay lúc cô bắt đầu nghi ngờ mình nhớ nhầm, vòng quay giày giống như trò chơi ngựa gỗ kia bỗng khựng lại. Đường ray vận chuyển giày không còn quay tròn như băng chuyền sushi nữa, mà chậm rãi kéo dài ra thành một đường thẳng, đưa toàn bộ giày ra ngoài, không sót một đôi nào.
Tủ giày trống trơn, để lộ lớp đáy phủ nhung mềm mịn.
Lộ Uyển Uyển kéo lớp nhung lên, dùng tay ấn lên bề mặt kim loại nhẵn bóng bên dưới.
Ngay lập tức, một khe cắt hình vuông hiện ra cực kỳ tinh vi, một bệ kim loại hình khối vuông nhô lên từ đó. Những bề mặt được cắt ghép hoàn hảo đến mức mắt thường không thể phân biệt được, kiểu thiết kế này đến nay vẫn rất phổ biến trong giới an ninh của giới nhà giàu.
Ngày trước chi phí cực kỳ đắt đỏ, nhưng sau khi công nghệ hạ giá, hiện giờ cũng bắt đầu được ứng dụng rộng rãi trong sản xuất linh kiện công nghiệp.
Hồi đó chưa thịnh hành nhận diện vân tay hay võng mạc, tất cả đều là khóa mật mã. Trên bệ này là một khóa mã. Nhập sai ba lần, toàn bộ đồ bên trong sẽ bị hủy sạch.
Tay Lộ Uyển Uyển hơi run lên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bấm mật mã lên khóa. Mật mã là “88” cộng với ngày sinh của cô. Cả nhà đều hy vọng công chúa nhỏ của họ có thể phát tài phát lộc, cả đời cơm áo không lo, không phải bận tâm đến chuyện cơm ăn áo mặc.
Các con số được bấm vào, đèn đỏ trên khóa chuyển sang xanh lá, sau đó từ từ hạ xuống.
Lộ Uyển Uyển lui về sau một bước.
“Cạch——”
“Két——”
Cơ quan đã quá lâu không hoạt động, phát ra âm thanh khó nhọc. Tủ trưng bày túi xách gần đó mở ra như hai cánh cửa, phía sau hiện lên một chiếc két sắt trông cực kỳ kiên cố, dù đã mười mấy năm trôi qua vẫn như mới.
Lộ Uyển Uyển tiến đến trước két sắt, nhập mật mã thứ hai. Mật mã là sáu số cuối trong số chứng minh nhân dân của cô, nhưng đảo ngược lại.
Pin dự phòng trong két có lẽ đã hỏng, nhưng để đảm bảo chức năng tự hủy, hệ thống vẫn luôn được giữ kết nối điện.
“Tít tít——”
Nhập xong mật mã, cửa két sắt tự động bật mở.
Lộ Uyển Uyển mở két ra, nhìn thấy bên trong là một chồng tài liệu giá trị lên đến mười con số, bên trên đè bằng thỏi vàng và kim nguyên bảo, mắt cô lại đỏ hoe.
Tất cả những thứ này là ba mẹ cô để lại, giá trị thực tế còn lớn hơn cả 5% cổ phần của một công ty trị giá hai mươi tỷ.
Vàng là tài sản cứng, đi đâu cũng có thể đổi thành tiền mặt. Bên dưới là giấy tờ quỹ tín thác, bảo hiểm, đất đai và bất động sản đứng tên cô. Chỉ cần có người quản lý giỏi, tiền đẻ ra tiền, tất cả đều là tiền – y như giải Nobel, mỗi năm phát thưởng từ chính tiền lời đầu tư.
Tình cảm với chả yêu đương, tranh qua tranh lại có gì hay ho đâu? Nam chính với nữ chính đã thích nhau, vậy để họ đến với nhau thì có gì không ổn? Lận Nam đã không thích cô, thì cứ để anh ta đi tìm người anh ta thích là được.
Lộ Uyển Uyển đỏ hoe mắt, thở dài thật sâu. Nghĩ đến việc sắp tới có khả năng cắt đứt hoàn toàn với Tề Mạn, lại nghĩ đến ba mẹ đã ba năm không liên lạc, cô cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Tề Mạn chưa chắc đã chặn số cô, nhưng ba mẹ thì chắc chắn đã cho số cô vào danh sách đen.
Cái “Lộ Uyển Uyển giả” kia gây ra nhiều chuyện như thế, xin lỗi là điều tất nhiên. Nhưng xin lỗi rồi có được tha thứ hay không lại là chuyện khác. Những vết thương đó không thể vì một câu “xin lỗi” mà biến mất, cô cần dùng thời gian để từ từ bù đắp lại.
“Lộ Uyển Uyển giả” có tiểu thuyết gốc làm bàn đạp như cheat code, vậy mà năm nào cũng tiêu hết toàn bộ tiền lời và cổ tức. Tiêu tiền như nước, riêng tiền thuê vệ sĩ đã là một khoản khổng lồ. Giờ tài khoản còn vài chục vạn đã là đỉnh rồi, đến khách sạn cao cấp ở cũng chỉ trụ được nửa tháng.
Lộ Uyển Uyển nhìn đống đường lui của mình, cắn cắn môi.
Dựa vào cổ tức để sống là điều không thực tế. Cô đã bị người kia làm lãng phí mất bao nhiêu năm, bây giờ nhất định phải tranh thủ thời gian, ít nhất… ít nhất cũng phải để ba mẹ biết, họ không sinh ra một đứa con gái vô dụng.
Hồi nhỏ, nhà chỉ có mỗi mình cô. Những đứa trẻ cùng lứa tuổi đều phải đi học, đi xa để mở mang tầm mắt. Căn nhà khi ấy thường xuyên trống rỗng. Mơ ước lớn nhất của cô thời đó là có thể mở một nhà trẻ siêu cấp sang chảnh, có người dạy học, lại có thể cùng nhau chơi đùa.
Trẻ con vốn đơn giản, thẳng thắn, dễ hiểu hơn người lớn nhiều. Cho dù có nghịch ngợm, phần lớn vẫn sẽ mang lại cảm giác ấm áp, chữa lành. Sự sống mới thường luôn mang vẻ đẹp riêng của nó.
Lộ Uyển Uyển lấy mấy tài liệu cần thiết, đóng lại cửa két sắt.
Cô sắp xếp lại phòng thay đồ như ban đầu, nhìn những thứ mình đang có, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc những trang thiết bị cần thiết và các khoản chi có thể phát sinh nếu muốn mở một nhà trẻ.
Đất, cô có rồi.
Tiền, cô cũng có.
Người, thì chưa.
Lộ Uyển Uyển đi thẳng tới phòng làm việc, ngồi xuống chiếc ghế da to màu nâu đậm. Cái ghế lớn đến mức như muốn nuốt trọn lấy thân hình cô gái đang mặc áo choàng tắm, tạo thành một hình ảnh đối lập rõ ràng.
Máy tính trên bàn đã được mở sẵn.
Lộ Uyển Uyển mở một file tài liệu, không hề do dự mà bắt đầu gõ kế hoạch. Trước đây mỗi lần tổ chức sinh nhật, cô từng xem qua bản kế hoạch mà quản gia nhà mình chuẩn bị. Trong đó rất có trình tự, rõ ràng từng hạng mục, thậm chí còn có hình minh họa để cô dễ hiểu.
Muốn mở nhà trẻ, cô không thể chỉ nói suông trên giấy.
Tiếng gõ bàn phím “tách tách tách” không ngừng vang lên, mãi đến khi mặt trời rướn lên ngang tầm đường chân trời, nhuộm đỏ cam cả vùng biển và bầu trời. Cơn gió biển mát rượi luồn qua ô cửa sổ, nhẹ nhàng lướt qua má Lộ Uyển Uyển, khẽ khàng cọ vào cổ cô.
Cô nổi da gà khắp người, tạm dừng tay lại, sững sờ nhìn thời gian hiển thị trên màn hình.
6 giờ 23 phút chiều.
Sự chú ý vừa rời khỏi bản kế hoạch, cơn đói liền ào tới, khiến Lộ Uyển Uyển hoa mắt chóng mặt. Cô ngâm mình trong bồn tắm từ sáng, từ đó đến giờ chưa ăn gì.
Cái “Lộ Uyển Uyển giả” kia không biết nấu ăn, ngày thường toàn gọi đồ ăn ngoài hoặc thuê người giúp việc theo giờ đến nấu. Nhưng mới chuyển đến đây, chưa kịp sắp xếp giúp việc, còn Lộ Uyển Uyển thì quên béng mất chuyện ăn uống.
Cô lưu lại nội dung vừa viết, đứng dậy, quay đầu nhìn ra cửa sổ phòng làm việc, tự điều chỉnh lại trạng thái tinh thần của mình.
Hay gọi đồ ăn nhỉ?
Mà quanh đây có chỗ nào giao đồ ăn không?
Hay là ra ngoài ăn cho rồi?
Lộ Uyển Uyển đứng đón gió biển, ngây người nhìn về phía bãi cát xa xa – nơi trẻ con đang nô đùa dưới hoàng hôn rực rỡ, một chàng trai đang dùng cành cây viết gì đó trên cát, còn đôi tình nhân kia thì tay trong tay cười đùa vui vẻ.
Bãi biển này khá yên tĩnh, không quá đông người. Nhưng có lẽ chính vì sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên, nên mới khiến cô bất giác xuất thần. Đến khi cô kịp nhận ra là mình phải đi ăn, trên bãi biển chỉ còn lại một người thanh niên.
Cô không nhìn rõ được những chữ cậu ấy viết là gì, chỉ thấy bóng lưng mặc áo thun đỏ và quần ngố màu nâu nhạt.
Lộ Uyển Uyển khẽ lắc đầu, khóa tài liệu vào ngăn kéo, rồi rời khỏi phòng làm việc.
Nếu còn không kiếm gì ăn thì chẳng cần đợi ai hại, cô cũng tự đói chết mất.
Cô quay về phòng thay đồ, chọn một chiếc váy hoa hướng dương đơn giản. Màu sắc rực rỡ như ánh hoàng hôn ngoài kia, khiến Lộ Uyển Uyển như được tiếp thêm sức mạnh.
Mắt cô vẫn còn hơi sưng, gương mặt không trang điểm, cũng chẳng bận tâm đến hình tượng, cô nhanh chóng bước ra khỏi biệt thự.
Ở khu này dường như có một siêu thị.
Cô có thể mua một ít đồ ăn nhanh, thêm ít món nào đó ấm bụng và có thể mang đi.
Vừa bước ra khỏi cửa, Lộ Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mặt trời vẫn còn trên cao.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị tự do tràn ngập trong lồng ngực, bất giác nở một nụ cười rạng rỡ.
Thật tuyệt. Được sống, thật tuyệt.
Tác giả muốn nói:
- Bản thảo đầu: Lộ Uyển Uyển chỉ có 5 con số tiền tiết kiệm.
- Bạn thân: Có bộ phim kia nam chính phá sản mà còn có tận 190 triệu.
- Bản sửa: Lộ Uyển Uyển có 6 chữ số tiết kiệm, ngoài ra còn có cổ phần trị giá 20 tỷ và tài sản cá nhân mấy chục tỷ.