Thịnh Tần Diễn ngồi xổm xuống trước mặt cậu, một tay nắm lấy mắt cá chân cậu, xỏ đôi giày lấy ra từ không gian vào. Đó là đôi giày được đặt làm ở tiệm giày khi hắn vào Thanh Dương. Sau khi lấy về, hắn vẫn luôn để đó.
Với một tu giả Hợp Thể kỳ, việc cắt xuyên không gian để lấy vật dễ như trở bàn tay. Lâm Trừng ra khỏi ngọc bài chỉ trong chốc lát, từ đầu đến chân đã được sửa soạn tươm tất, hoàn toàn không còn vẻ chật vật như khi ở bờ sông ngoài thành.
Thịnh Tần Diễn hài lòng cong môi, kéo Lâm Trừng đi ra khỏi con hẻm.
Lâm Trừng hoàn toàn xa lạ với môi trường xung quanh, đi lơ mơ một đoạn đường mới phản ứng lại. Cậu lo lắng nhíu mũi: “Sao ngươi có thể đưa quần áo cho ta chứ? Bị lạnh thì sao?”
“Ta là người tu hành, có thể tự điều tiết thân nhiệt, không chịu ảnh hưởng của ngoại vật.”
 Thịnh Tần Diễn kéo mũ áo lông cừu xuống, che đi khuôn mặt quá mức cuốn hút của thiếu niên.
Chiếc áo lông cừu được may theo kích cỡ cơ thể hắn, đối với thiếu niên thì hơi ngắn một chút, để lộ một đoạn mắt cá chân trắng nõn yếu ớt. Đôi giày trắng tinh càng tôn lên vẻ đẹp đó, như thể cậu đang giẫm lên một viên bạch ngọc dưới chân, thích hợp được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, không dính bụi trần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play