Thư An Nhã nhận lấy chai nước nhưng không uống, chỉ khẽ cất lời: 

“Đàn anh Mẫn, cảm ơn anh. Em đỡ nhiều rồi. Dù không thể tham gia huấn luyện quân sự, nhưng em vẫn không muốn bỏ lỡ.”

Vừa dứt lời, vẻ mặt Mẫn Hàng đầy xót xa.

“Cái con Thư Lan đó, nhìn là biết chẳng phải người tốt! Không hiểu viện trưởng nghĩ gì, lại còn bao che cho kẻ đánh người như cô ta!”

Thư An Nhã bị đánh đến mức ấy, vậy mà phía nhà trường chỉ bắt bên kia lên sân khấu đọc bản kiểm điểm là xong.

Theo lý mà nói, người như Thư Lan, phải bị nhốt vào tù mới đúng!

“Anh đừng nói nữa mà…”

Thư An Nhã vừa nói, vừa mang theo giọng nghèn nghẹn, dường như lúc nào cũng có thể bật khóc.

“Trước đây bố mẹ em thấy cô ấy đáng thương nên mới nhận nuôi, ai ngờ… ai ngờ cô ấy lại là loại người như vậy. Giờ cô ấy còn đến Đại học Lan Thành… Em thật sự không biết phải làm sao nữa… Nếu chuyện cứ tiếp diễn thế này, chắc em chỉ còn cách chuyển trường thôi…”

Nghe vậy, Mẫn Hàng cảm thấy kỳ lạ.

“Cô ta chỉ là con nuôi của bố mẹ em, sao lại có thể ngang ngược như vậy?”

Thư An Nhã cúi đầu, nói nhỏ: “Hồi đó khi cô ấy đến nhà em, không biết dùng cách gì mà khiến ông nội cực kỳ thích cô ấy, trước khi qua đời, ông đã để lại cho cô ấy một phần tài sản. Giờ ngay cả bố mẹ em cũng không làm gì được cô ấy.”

Mặc dù không nói rõ, nhưng trong lời nói của cô đầy ẩn ý, ám chỉ rằng Thư Lan đã dùng một cách không từ thủ đoạn nào để khiến ông nội cô yêu mến, từ đó có được tài sản.

Mẫn Hàng tức giận vô cùng: “Loại người như vậy, sao có thể ở trường chúng ta?”

“Không làm gì được, em cũng không hiểu sao… Trong trường có rất nhiều người thích cô ấy…”

Khi nói đến chuyện này, trong ánh mắt Thư An Nhã lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Vừa rồi, trên diễn đàn có bài viết phơi bày những việc cô ấy làm, nhưng không biết bị ai xóa mất. Rất nhiều tân sinh viên không kịp nhìn thấy. Chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của cô ấy, em không tin cô ấy có thể tiếp tục ở lại trường này!”

Chưa dứt lời, một viên đá nhỏ bất ngờ văng lên từ đội ngũ đang chạy bộ, trúng ngay vào trán Thư An Nhã.

“Á……!”

Thư An Nhã hét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể lảo đảo ngã về phía sau.

“An Nhã? Em sao vậy?!” Mẫn Hàng giật mình, vội vã chạy lại nhìn cô.

Thư An Nhã dùng tay che trán, cơ thể run rẩy không ngừng, đôi mắt không thể mở ra.

Văn Cương, người đang dẫn đội chạy bộ, nghe thấy động tĩnh, lập tức gọi dừng đội lại, bước nhanh đến hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Thư An Nhã cố gắng mở mắt, và ngay lập tức nhìn thấy Thư Lan đang đứng ở cuối hàng, khuôn mặt đầy nụ cười.

“Là cô ta… Là cô ta! Cô ta ném đá vào em!” Thư An Nhã chỉ tay về phía Thư Lan.

Trán cô bên phải nổi lên một cục bầm tím to, mắt đẫm lệ, giọng nói sắc nhọn, trông cực kỳ thảm hại.

Văn Cương quay đầu, nhìn thấy nụ cười trên mặt Thư Lan, nhíu mày.

“Là em làm sao?”

“Làm sao có thể…” Thư Lan cúi đầu chỉnh lại tay áo bị rớt xuống, bình thản nói: “Ai mà ra ngoài lại mang đá trong túi chứ? Vân Tình, cậu có đá trong túi không?”

Sở Vân Tình quả quyết lắc đầu, cười nói: “Tớ không có.”

Thư Lan lại nhìn một bạn nam đứng bên cạnh, nâng cằm lên: “Còn cậu thì sao?”

Bạn nam vội vàng xua tay, “Tớ… tớ không có!”

Thư Lan vô tư giơ tay ra, “Các cậu thấy chưa, chẳng ai có đá, vậy cô ta dựa vào đâu mà nói là tớ làm?”

Mẫn Hàng vốn đã không ưa Thư Lan, giờ nhìn thấy vẻ mặt không ra gì của cô càng cảm thấy bực mình, thái dương đập thình thịch.

Anh cúi xuống nhặt lên viên đá đã làm Thư An Nhã bị thương.

“Cô nói không làm, vậy thì viên đá này từ đâu ra?”

“Làm sao tôi biết được?”

Thư Lan vẫn cười không thay đổi, “Có thể là thiên lôi giáng xuống… À không, là thiên thạch rơi xuống. May mà viên thạch này nhỏ, nếu to hơn một chút, chắc có thể làm cho cô ta đầu biến thành mông rồi.”

Lời nói vừa dứt, xung quanh vang lên tiếng cười rầm rộ.

Không thể không nói, Thư Lan sinh ra đã có khả năng này. Dù việc cô làm có đúng hay không, chỉ cần cô lên tiếng, luôn mang theo một chút hài hước.

Mọi người có mặt ở đó thậm chí còn chưa kịp cảm thông cho Thư An Nhã, đã lập tức bị những lời lẽ kỳ quái của Thư Lan thu hút sự chú ý.

“Im lặng! Không được cười nữa!” Văn Cương từ tay Mẫn Hàng nhận viên đá và nhìn qua một lượt.

Đó chỉ là một viên đá rất bình thường, những gì cô nói về thiên lôi hay thiên thạch rơi xuống rõ ràng chỉ là nói suông.

Nhưng viên đá nhỏ thế này, trọng lượng rất hạn chế, lại ném từ khoảng cách xa như vậy, nếu chỉ dùng sức người thì sao có thể khiến trên trán người ta sưng to đến thế được?!

Trừ khi là dùng ná cao su hoặc dụng cụ bắn gì đó!

Văn Cương nhìn sang túi áo phồng phồng của Thư Lan, sắc mặt trầm xuống:

“Thư Lan, móc hết đồ trong túi ra!”

Lúc này, Thư An Nhã vẫn đang ngồi trên khán đài mà khóc lóc.

Lần này thật sự đau, khiến cô ta không thể giả vờ được nữa, tiếng khóc thảm thiết như oan hồn nửa đêm, khiến không ít người quay đầu lại nhìn.

“Được thôi.”

Thư Lan mỉm cười gật đầu, lập tức móc hết đồ trong túi ra.

Đồ đạc không ít: Hai chiếc điện thoại, tai nghe, một chai xịt chống nắng mini, dây cột tóc màu đen, một hộp kẹo bạc hà, mấy cây kẹo mút rải rác…

Nhưng tuyệt nhiên không có cái gì giống như ná cao su hay dụng cụ bắn đá cả.

Lúc này sắc mặt Văn Cương mới dịu xuống đôi chút, coi như tin rằng chuyện này không liên quan đến Thư Lan.

“Nam sinh kia, mau đỡ bạn nữ bị thương đến phòng y tế đi. Cả lớp — bắt đầu chạy!”

“Là cô ta! Chính cô ta ném đá em!”

Thư An Nhã như phát điên, lao về phía trước, định túm lấy Thư Lan.

Cả đội hình lại một lần nữa bị gián đoạn.

Thư Lan thấy Thư An Nhã sắp nhào tới, liền lùi nhanh một bước.

Thế là Thư An Nhã ngã lăn ra đất một cú thê thảm, mặt dập xuống đất như chó ăn phân.

Thư Lan lập tức giơ hai tay lên tỏ ý mình vô tội:

“Đó, mọi người đều thấy rồi nhé, tớ thậm chí không chạm một ngón tay vào cô ta.”

Nói rồi, cô cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Thư An Nhã:

“Chị An Nhã à, nếu chị có vấn đề tinh thần thì nên chữa trị đàng hoàng để sớm hồi phục, đúng không? Chị xem bây giờ xem, mất mặt biết bao.”

Lời này khiến Thư An Nhã lập tức bừng tỉnh.

Cô ta đang nằm rạp trên đất, trán sưng một cục to tướng, xung quanh lại đầy người chứng kiến.

Cảm giác nhục nhã và xấu hổ mãnh liệt khiến cô ta gần như nghẹt thở.

Mẫn Hàng cũng thấy tình hình không ổn, vội vàng đỡ cô ta dậy:

“An Nhã, anh đưa em đến phòng y tế…”

Thư Lan lại lớn tiếng gọi với theo:

“Chị An Nhã ơi, chúc chị mau chóng bình phục nha~”

Câu nói này khiến Thư An Nhã suýt nữa trượt chân ngã tiếp lần nữa, may mà Mẫn Hàng kịp đỡ.

Sau màn kịch nhỏ này, đội hình lại tiếp tục chạy đều bước.

Sở Vân Tình đi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi với vẻ tò mò:

“Lần này cậu đánh cô ta vì chuyện gì thế?”

Cô là người đứng gần Thư Lan nhất, nên nhìn rất rõ.

Viên đá nhỏ đó vốn dĩ nằm yên trên mặt đất, chính là do Thư Lan vô tình đá trúng, bay lên.

Thư Lan nhướng mày cười, cũng không định giấu giếm gì:

“Vì cô ta nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng.”

“Không biết giữ mồm…?”

Thư An Nhã rốt cuộc đã nói gì chứ?

Khoảng cách xa như vậy, Thư Lan cũng nghe thấy được sao?

Cuối cùng, Sở Vân Tình chỉ có thể rút ra một kết luận— Thư Lan không chỉ có đôi chân tên lửa, mà còn sở hữu cả đôi tai gió nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play