Do dự rất lâu, cuối cùng Thư Lan vẫn không gọi điện, chỉ lặng lẽ cúi đầu gửi đi một tin nhắn.

【Hắc Mamba: Thầy, việc hồ sơ 531 bị thất lạc là lỗi của em, em hoàn toàn chịu trách nhiệm. Khu Tam Giác Xám không thể điều động một lượng lớn nhân lực nhập cảnh. Nếu gây ra tổn thất, em sẽ hoàn toàn gánh vác.】

Đây tương đương với việc lập quân lệnh trạng.

Tài liệu bị thất lạc vốn dĩ là do cô sơ suất. Lần này cô chủ động nhận lấy mớ hỗn độn đó, nếu không giải quyết được, thì sẽ không phải chuyện nhỏ — ít nhất là phải mất chức Tổng huấn luyện viên Khu 21 trong căn cứ.

Rất nhanh, trên màn hình điện thoại hiện ra một tin nhắn.

Tin nhắn không có chữ, chỉ là một khoảng trắng, cảm giác qua loa lộ rõ trên màn hình.

Nhưng Thư Lan lại biết, đó là thầy cô đã đồng ý.

Nếu đối phương thực sự nghiêm túc, thì cô mới thật sự cần phải lo lắng.

Thở dài một hơi, Thư Lan đứng dậy, cầm điện thoại rời khỏi ký túc xá.

“Bạch Dương, giúp tôi lấy ít thuốc từ Viện Nghiên cứu Y học.”

“Ơ? Cô cần gì, bảo người ta gửi thẳng qua cho cô là được rồi mà.”

Mạc Dao không rõ là vừa tỉnh ngủ hay sao, giọng nói vẫn còn chậm rãi, mang theo chút nghẹt mũi.

“Đừng nói là thuốc, đến cả miếng đất của viện, cô mà muốn thì họ cũng sẵn sàng gỡ ra tặng ngay.”

“Vớ vẩn!”

Thư Lan hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu tôi có thể đòi thẳng, thì còn cần tìm anh làm gì? Tôi cần 0,5 gram thuốc chặn virus Tr2, đừng để người bên căn cứ biết là tôi lấy, anh phải giúp tôi.”

Nếu người khác muốn thì không sao, nhưng người của Cục Xét Xử lại muốn lấy thuốc vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu thử nghiệm thì Viện Nghiên cứu Y học chắc chắn sẽ truy vết mục đích sử dụng. Khi đó, rắc rối sẽ không ít.

Mạc Dao suy nghĩ một lát rồi nói: “Được thôi, khi nào cô cần?”

“Chiều mai.”

“Hả?” Mạc Dao ngập ngừng một chút, “Chỉ chút xíu này thôi mà phải chuyển phát nhanh từ viện về Lan Thành, phí vận chuyển không rẻ đâu.”

“Phí vận chuyển không sao, tôi để anh ta thanh toán.”

“Anh ta?”

“Người của Cục Xét Xử, lần trước đến chỗ anh làm phẫu thuật đó.”

“À… anh ta vẫn còn sống à?”

Thư Lan vừa nghe điện thoại vừa bất giác đảo mắt, “Cũng nhờ anh cả đấy, giờ anh ta không những sống, mà còn khỏe như trâu.”

Vết thương của Lục Cẩn Hàn lúc đó nặng đến thế, ngoài cô và Mạc Dao ra, cả thế giới này chẳng có mấy người làm nổi ca phẫu thuật đó.

Đúng là trùng hợp đến khó tin.

Mạc Dao khẽ cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

“Thuốc cô cần, để tôi lo."

Thư Lan “ừ” một tiếng rồi cúp máy.

——

Tại một trang viên ở ngoại ô Lan Thành.

Cố Nhất Bạch vừa nhìn màn hình máy tính, vừa bất đắc dĩ nói: “Anh Ba, tất cả các kênh điều tra có thể dùng, em đều dùng rồi, tư liệu và lý lịch của con nhóc đó không có gì bất thường, cho dù là làm giả thì cũng làm rất đẹp.”

“Viện Nghiên cứu Y học Quốc tế thì sao?”

“Không truy ra được.”

Cố Nhất Bạch xoay màn hình máy tính lại cho Lục Cẩn Hàn xem.

“Anh nhìn xem, cả sơ đồ hành trình em cũng làm rồi. Con bé này tuổi còn nhỏ mà đi đủ nơi, từ vòng Bắc Cực tới Nam Cực, trái đất sắp không đủ cho nó chạy nữa rồi. Ai biết nó kết nối được với Viện Y học Quốc tế từ đâu chứ?”

Trên màn hình là bản đồ thế giới với vô số mũi tên đỏ đánh dấu hành trình của Thư Lan mấy năm qua, bên dưới còn có chú thích địa điểm.

Độ xác thực của bản đồ hành trình này vẫn còn nghi vấn.

Nhưng có thể chắc chắn rằng, mỗi năm cô dành hơn nửa thời gian để bay khắp thế giới.

Quá bất thường.

Cố Nhất Bạch ngước mắt nhìn Lục Cẩn Hàn: “Anh ba, còn tiếp tục điều tra không?”

“Thôi.”

Lục Cẩn Hàn lắc đầu: “Giờ cô ta đã vào Cục Xét Xử, sau này sẽ có nhiều cơ hội.”

Vừa dứt lời, điện thoại của anh bỗng reo lên.

Lục Cẩn Hàn cúi đầu nhìn, mày lập tức nhíu lại.

Cố Nhất Bạch thấy thế, tò mò ghé mắt nhìn màn hình.

“Má ơi! Phí vận chuyển gì mà năm trăm nghìn?!”

Con nhóc này đúng là sư tử ngoạm!

Thư Lan không chỉ mở miệng đòi năm trăm nghìn, mà còn trực tiếp gửi luôn số tài khoản ngân hàng.

Chỉ cần nhìn lướt qua, Cố Nhất Bạch đã nhận ra đó là tài khoản của một ngân hàng nước ngoài không định danh. Chính quyền nơi đó yếu kém, ngân hàng gần như không có cơ chế giám sát, tiền bẩn khắp thế giới đổ về đó đều được “rửa sạch sẽ”.

Lục Cẩn Hàn thì sắc mặt chẳng thay đổi gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Năm trăm nghìn đô, chuyển tiền đi.”

“Đô la?!” Cố Nhất Bạch biến sắc.

Năm trăm nghìn đô la đấy!

“Không đúng, anh Ba, con bé đó có nói là đô la đâu…”

Chưa nói xong, trên màn hình Lục Cẩn Hàn đã bật ra một tin nhắn.

【21: À đúng rồi, là đô la nha~\chó\chó】

Lục Cẩn Hàn chẳng nói gì, chỉ nghiêng đầu liếc cậu ta một cái.

Cố Nhất Bạch: “……”

——

Khóa huấn luyện quân sự của Đại học Lan Thành kéo dài một tuần.

Ba ngày đầu luyện các tư thế cơ bản như nghiêm, nghỉ, xếp hàng… ngay tại sân trường.

Bốn ngày cuối sẽ đưa sinh viên ra căn cứ huấn luyện ở ngoại ô phía Bắc để tiến hành huấn luyện quân sự thực thụ.

Ngày thứ hai, Thư Lan không đến muộn, còn đến sớm cùng mấy cô gái trong phòng ra sân tập.

Nhân lúc giáo quan chưa đến, Hứa Tiểu Nặc lén lút ghé lại gần Thư Lan, nhỏ giọng nói: “Thư Lan, nghe nói hôm nay Thư An Nhã đến rồi.”

“Tớ biết mà.”

“Hả? Sao cậu biết? Tớ phải hỏi bên khoa Biểu diễn mới biết đấy…”

Thư Lan nhún vai, giơ tay chỉ về phía khán đài.

“Kìa, người đang ngồi đó.”

Hứa Tiểu Nặc và Sở Vân Tình nhìn theo hướng cô chỉ, thấy ở hàng ghế đầu tiên trên khán đài có một cô gái mặc váy dài màu trắng, tay cầm dù ren tinh xảo che nắng.

Trang phục của Thư An Nhã trông yểu điệu như một công chúa hoa sen trắng.

Thấy vậy, Hứa Tiểu Nặc xoa mũi, nói: “Phải rồi, cô ta sức khỏe không tốt, còn có trầm cảm nữa.”

Một công chúa u buồn, yếu đuối như vậy sao có thể chịu nổi khóa huấn luyện quân sự khắc nghiệt chứ?

Trước đây ở trường cấp ba trực thuộc Đại học Lan Thành, đám con trai đều rất mê Thư An Nhã, thậm chí tôn cô lên làm hoa khôi.

Nhưng trong đám con gái, ngoài mấy người bạn thân ra thì Thư An Nhã chẳng mấy được lòng.

Sở Vân Tình cũng liếc sang bên đó, thản nhiên nói: “Tớ không biết cô ta có bị trầm cảm hay không, nhưng thấy cũng khá là lì đòn đấy.”

Chứ với lực tay lúc Thư Lan ra đòn, người bình thường chắc cũng hoảng vía rồi.

Vậy mà Thư An Nhã hồi phục nhanh thật.

Lúc này, Thư An Nhã đang ngồi trên khán đài cũng chăm chú nhìn về phía Thư Lan.

“An Nhã? Sao em đến rồi? Sức khỏe đỡ chưa?”

Một đàn anh năm hai vừa cầm hai chai nước đến, vừa đưa một chai cho Thư An Nhã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play