Tạ Lâm Phong vừa xách bao gạo và bao bột mì trở về viện thanh niên trí thức thì đã có một nữ thanh niên trí thức mặc chiếc áo bông cũ kỹ cười tươi tiến lại gần.
“Sinh viên Tạ, sáng sớm mà anh đã phải ra ngoài vất vả rồi, còn mua cả gạo lẫn mì về nữa.” Gò má hơi hõm của Trương Tú thoáng lộ ý cười, cô nàng cắn môi, định bước lên nhận lấy đồ.
“Để tôi vào bếp nấu cho, tôi sẽ làm...”
“Đồ tôi tự bỏ tiền mua chẳng liên quan gì đến cô cả. Nếu thiếu ăn thì xuống chân núi đi, chỗ đó vừa mở một cái tiệm nhỏ đấy, bây giờ vẫn còn gạo với bột mì, nếu chậm chân thì cũng chỉ có thể đợi tới mai.”
Tạ Lâm Phong mặt mày lạnh nhạt, nhưng cũng cố ý nói to thêm mấy phần, chẳng mấy chốc đã có người mở cửa bước ra từ các căn phòng khác.
Mọi người quấn chặt áo, ùa ra xem thực hư thế nào. Sau khi xác nhận với Tạ Lâm Phong, ai nấy đều vội vàng quay vào lấy tiền.
Tạ Lâm Phong gọi một nữ thanh niên tri thức da trắng mặt xinh lại: “Tôi không biết nấu cơm, cô nấu đi, tôi sẽ chia cho cô một ít.”
Đôi mắt hạnh của Trương Miểu Miểu lập tức sáng lên: “Được!” Cô ấy lập tức nhận lấy gạo và vột mì rồi đi vào bếp cùng Tạ Lâm Phong.
Tạ Lâm Phong cụp mắt, khóe môi cong lên nụ cười sủng nịnh.
Ánh mắt Trương Tú thoáng hiện vẻ oán độc, cô ta mặt nặng mày nhẹ quay người về phòng.
Trong phòng, mấy nữ thanh niên tri thức khác đang tìm cách gom tiền, dù gia đình có gửi tiền tới thì với trời tuyết ào ào thế này thì họ cũng chẳng thể nào lấy tiền được nên chỉ đành tạm xoay sở.
“Trương Tú, cậu có muốn góp không?”
Trương Tú bực bội từ chối: “Không muốn!”
Mấy nữ thanh niên tri thức khác cũng chẳng nói gì thêm, đợi đến khi ra khỏi phòng liền rủ thanh niên tri thức của các phòng khác, bất chấp gió tuyết kéo nhau đi tìm cửa hàng nhỏ kia.
Người vừa đi khỏi, trong phòng bếp lập tức bay ra mùi cơm thơm phức, khiến Trương Tú càng thêm tức giận.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta ghét nhất là bị đem ra so với Trương Miểu Miểu, thế mà người này lại cứ như âm hồn bất tán mà xuất hiện bên cạnh với cô ta.
Giờ thì hay rồi, đến nỗi việc xuống nông thôn cũng bị sắp xếp cùng một chỗ, cuối cùng lại còn cướp mất Tạ Lâm Phong mà cô ta đã để mắt đến từ trước!
Giờ cô ta chỉ muốn xông vào bếp xé nát cái miệng của Trương Miểu Miểu, ăn ăn ăn, cái thứ tiện nhân chỉ biết ăn!
Trong tiệm tạp hóa, Hoa Hoa bỗng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Lăng.
Tô Lăng lập tức đứng dậy, nhìn ra bên ngoài: “Lại có khách đến à?”
Hoa Hoa: “Ký chủ, hình như thế giới này là thế giới dung hợp, ngoài nữ chính cẩm lý ra còn có cả nữ chính ngôn tình ngọt sủng nữa.”
Tô Lăng mờ mịt gật đầu.
Hoa Hoa nói tiếp: “Nữ chính cẩm lý thì dễ hiểu rồi, muốn gì được nấy. Còn nữ chính ngọt sủng là kiểu tiểu bạch hoa linh động giai đoạn đầu, sau khi gặp nam chính thì bắt đầu tụt IQ, rồi sẽ có cả đám nữ phụ ác độc tre già măng mọc nối đuôi nhau đến gây chuyện, cuối cùng bị nam chính xử lý sạch sẽ.”
“Nhưng mà mấy cái này cũng không có ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của ký chủ đâu, chúng ta chỉ là khách qua đường, không thể ảnh hưởng đến tiến trình của thế giới này.”
Tô Lăng nhíu mày khó hiểu: “Chẳng lẽ không phải là do nam chính trộm mất trí thông minh của nữ chính à? Với lại nếu không có nam chính thì cũng chẳng có nữ phụ độc ác nào xuất hiện cả, đúng không?”
Hoa Hoa trừng to mắt mèo: “Ký chủ, một trăm đồng và một anh chàng cao một mét tám ba, tám múi, đẹp trai nhà giàu, chị chọn cái nào?” ( app truyện TᎽT )
Tô Lăng: “Một trăm đồng.”
Hoa Hoa: ... Được thôi...
“Leng keng ——”
Tiếng chuông vang lên, Tô Lăng quay đầu nhìn, lại có một nhóm thanh niên nam nữ bước vào, chắc là do anh chàng thanh niên trí thức kia truyền tin.
“Chào mừng quý khách, mấy bạn cần mua gì?”
Một nam thanh niên trí thức bông nhiên chui ra từ trong đám người, không nói chẳng rằng, giơ tay đặt lên quầy kính, khóe môi treo một nụ cười đầy dầu mỡ.
“Cô là nhân viên ở đây à? Gạo và bột mì này bán sao vậy?” Phùng Kỳ hỏi.
Vừa nói, anh ta vừa vẫy tay ra hiệu những người phía sau đừng vội, để anh ta dò hỏi tin tức trước.
Anh ta dùng chiêu này hoài, có mấy cô gái trẻ thấy anh ta thường đỏ mặt, chưa gì đã bị anh ta nắm thóp rồi.
Tô Lăng bịt mũi lại: “Trên người cậu có chút mùi.”
Phùng Kỳ đứng hình ngay tại chỗ, theo phản xạ cúi đầu ngửi thử.
Trời mùa đông vốn dĩ đã rất khó để mà tắm rửa, có chút mùi thì cũng là chuyện bình thường thôi mà!
Phùng Kỳ cười cười, tự tin nói: “Chắc là mùi đàn ông đó mà.”
“Một mùi chua thối kiểu lên men ấy, cậu không bị bệnh gì đấy chứ?”
Tô Lăng phẩy phẩy tay, cau mày: “Tôi là chủ tiệm ở đây, gạo trắng và bột mì đều năm mao một cân, có thể bán lẻ, gạo cũ hai mao. Ba ngày khai trương đầu tiên sẽ được giảm giá mười hai phần trăm. Còn có mì gói mới lên kệ, năm mao một gói, có ba vị, mọi người tự xem đi.”
Phùng Kỳ xấu hổ không để đâu cho hết, mấy thanh niên trí thức phía sau cũng chen lấn đẩy anh ta sang một bên.
Bình thường dù gì thì cũng ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy nên mọi người cũng không muốn làm to chuyện, cùng lắm thì tránh mặt là xong.
Nhưng hôm nay mà lại chọc giận chủ tiệm, lỡ như cô ấy không chịu bán hàng cho bọn họ thì phải biết làm sao đây?
“Chị chủ, mì gói là cái gì vậy?” Lý Quyên hỏi.
“Là mì ăn liền, bên trong có một gói sốt và một gói gia vị, đổ nước sôi vào, đợi năm phút là ăn được, hương vị đậm đà, cũng ngon miệng lắm.”
Tô Lăng lại nở một nụ cười: “Có vị canh gà hầm truyền thống, bò hầm cay, còn có cả vị bò dưa chua nữa, đều là năm mao một gói.”
Lý Quyên hơi động lòng, nhà cô vừa kịp gửi tiền đến trước khi bão tuyết, lần này cô không cần phải hùn tiền với ai, muốn mua cái gì cũng tiện.
“Chị chủ, cho tôi một gói vị canh gà hầm nha.”
Lý Quyên không muốn gây sự chú ý, cô chỉ định nếm thử nên chỉ mua đúng một gói, sau đó cô lại mua thêm một cân gạo trắng.
Tô Lăng nhanh tay cân đủ, nhận tiền rồi đưa gạo qua.
Những người phía sau thấy thế cũng lần lượt xếp hàng.
Những người mua xong đều đứng đợi bên trong, chẳng ai chịu bước ra ngoài, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà trong cửa tiệm này ấm áp đến lạ, như bên dưới có đốt củi vậy.
Cuối cùng cũng gần đến lượt Phùng Kỳ, mặt anh ta đen như đáy nồi, trông vô cùng khó coi.
Một anh chàng trông thật thà kéo nhẹ hắn lại, sau đó quay sang Tô Lăng nở một nụ cười dịu dàng: “Lão Phùng không giỏi ăn nói, tính tình cũng hơi thô, nhưng thật ra anh ấy không cố ý đâu, chỉ là thích đùa chút thôi. Mong chủ tiệm đừng để bụng.”
Phùng Kỳ giãy ra, trừng mắt nhìn Trần Lễ, mặt mày đầy vẻ khó chịu.
Trần Lễ khẽ thở dài, lắc đầu, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười hiền lành.
Lý Quyên lên tiếng: “Trần Lễ, anh đừng quan tâm đến anh ta làm gì, anh ta lúc nào mà chẳng tào lao kiểu đó.”
Trần Lễ chỉnh lại nét mặt nghiêm túc: “Tụi mình đều là thanh niên trí thức, tuy chẳng có quan hệ gì đặc biệt, nhưng cùng sống trong viện thanh niên, dĩ hòa vi quý thì vẫn hơn.”
Lý Quyên: ?
Chẳng thân chẳng quen là chuyện thường tình mà?
Làm gì có ai xuống nông thôn để đi yêu đương linh tinh chứ, sau này còn phải về thành phố mà.
Trần Lễ quay sang Tô Lăng, dịu giọng nói: “Trời tuyết như vầy, vận chuyển lương thực cũng không dễ dàng gì. Thật sự cảm ơn chủ tiệm rất nhiều. Sau này nếu cần gì thì cứ gọi tôi, tuy tôi không giỏi giang gì nhưng sức lực của tôi cũng khá là tốt.”
Tô Lăng mặt không biểu cảm.
“Tôi đến đây để làm ăn, tiền trao cháo múc, tính cách hay quan hệ của mấy người đều không liên quan gì tới tôi cả.”
Trần Lễ cười gượng một cái rồi mua một cân gạo cũ.
Tiếp theo, Phùng Kỳ tiến lên, vung tay mua hẳn một bao gạo trắng: “Tạ Lâm Phong mua nổi, tôi cũng mua được. Nhà tôi thương tôi lắm, còn thường xuyên gửi tiền cho tôi.”
Tô Lăng khoanh tay nhìn anh ta: “Thế thì tốt quá rồi. Ngày mai hoan nghênh cậu ghé lại, ngày mai có thịt đông đấy.”
Phùng Kỳ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, trong bụng thầm tính đi về rồi chỉnh trang lại cho chỉnh tề, ngày mai anh ta nhất định phải quay lại đây!
Trần Lễ liếc nhìn Phùng Kỳ một cái, sau đó trò chuyện với mọi người vài câu rồi cũng chuẩn bị rời đi.
Khi sắp bước ra, Tô Lăng gọi Lý Quyên lại, bảo rằng muốn chỉ cô ấy cách pha mì gói.
Lý Quyên nhìn quanh, thấy mọi người vẫn chưa đi xa, liền quay đầu hỏi: “Chị chủ, có gì cần lưu ý không ạ?”
“Lấy nắp đậy lại, đừng mở ra giữa chừng. Nhìn người đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Hai người đứng cạnh nhau chưa chắc đã là một tốt một xấu, cũng có thể cả hai đều không ra gì.”
Tô Lăng vừa dứt lời thì cười bảo Lý Quyên có thể đi rồi.
Lý Quyên lơ ngơ đi ra khỏi tiệm, vừa bước ra ngoài đã bị một làn gió lạnh thổi qua, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.
Cô rụt cổ, nhanh chóng đuổi theo nhóm bạn phía trước.
Trần Lễ đứng đợi một chút rồi nói: “Để tôi cầm giúp cô cho, nữ đồng chí như cô tay yếu chân mềm, đừng cố quá.”
Lý Quyên ôm chặt lấy bao lương thực của mình: “Không cần đâu.”
Trần Lễ cười nhẹ: “Cô đấy, cứ thích cậy mạnh.” Dứt lời, anh ta còn bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc trước Lý Quyên còn chưa hiểu gì, chỉ thấy có chút khó hiểu. Bây giờ cô lại hiểu ra được đôi chút, cô vội vàng đuổi theo các thanh niên trí thức cùng phòng.
Vãi nồi, đáng sợ quá đi mất!