Thế giới của thể loại văn cẩm lý thời niên đại.

Gió lạnh gào thét, từng bông tuyết to như lông ngỗng lả tả rơi xuống.

Tô Lăng siết chặt chiếc áo phao, cúi đầu lặng lẽ bước đi.

Chỉ một tiếng trước, cô mới biết được nơi mình đã sống hơn hai mươi năm thực chất lại là một thế giới tiểu thuyết.

Mà cô, chỉ là một nhân vật quần chúng, một NPC qua đường Giáp mà thôi.

Nữ chính trong truyện là một “giả thiên kim”, vì giành đàn ông mà không ngần ngại sử dụng vũ khí có sức công phá khủng khiếp, kết quả là làm cả thế giới sụp đổ.

Dù rằng phút chót được hệ thống chủ cứu về, nhưng hành động đó vẫn gián tiếp ảnh hưởng đến các thế giới khác.

Vì thế, khi hệ thống phân nhánh đề xuất trói định với Tô Lăng để cô đến các thế giới khác tích góp năng lượng, cô không hề do dự mà lập tức đồng ý.

Đùa hả má!

Tránh xa não yêu đương, sống vui sống khỏe không lo bệnh tật.

Hơn nữa, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô còn được chọn bất kỳ thế giới nào để làm phú bà dưỡng già, đương nhiên là cô phải gật đầu cái rụp rồi.

......

Dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, Tô Lăng lần theo con đường mòn, tìm đến một căn lều thợ săn bỏ hoang phía trước rồi đẩy cửa bước vào.

Căn lều bốn bề lộng gió, cửa gỗ mục nát lung lay như sắp đổ, mấy mảnh ván đã rụng mất, gió lạnh mang theo tuyết trắng lùa thẳng vào bên trong, lạnh buốt chẳng kém gì ngoài trời.

Tô Lăng vừa thở ra một hơi, một con mèo tam thể mập ú đã chui ra từ trong lồng ngực cô.

“Mêu eo ~”

Tô Lăng: “… Mèo đứng đắn nhà người ta không có kêu kiểu đó đâu.”

Mèo tam thể vừa chạm chân xuống đất thì lập tức bị cái lạnh làm cho giật mình “meo” lên một tiếng, sau đó lại phóng lên người Tô Lăng.

“Ký chủ, đã đến điểm an trí, xin mời rút gói quà lớn.”

Tô Lăng nhìn bảng quay số rút thăm trúng thưởng trước mặt, hít sâu một hơi, lau tay rồi nhấn nút bắt đầu.

Bánh xe lập tức điên cuồng xoay tròn.

Chẳng bao lâu sau, kim chỉ dừng lại, trỏ vào “Gói quà cấp trung”.

Pháo hoa rực rỡ nổ tung trong không trung, một hộp quà to đùng bất thình lình xuất hiện.

Tô Lăng bấm mở gói quà ra.

Cô nhận được: Một căn nhà gỗ mới tinh không lọt gió *1, bảng hiệu *1, quầy thu ngân *1, tủ kính trưng bày *1.

Năm mươi túi gạo trắng, mỗi túi mười cân; năm mươi túi bột mì, mỗi túi mười cân; một trăm cân gạo cũ bán rời, kèm theo một trăm túi nilon (gạo cũ có thể ăn bình thường, không có mùi lạ).

Ánh sáng rực rỡ vụt qua, căn lều thợ săn cũ nát trước mắt biến thành một cái tiệm tạp hóa nhỏ.

Bên trong tiệm sáng trưng ánh đèn sợi đốt, chói đến mức Tô Lăng phải chớp mắt mấy lần mới thích nghi được.

Tô Lăng quay đầu nhìn lại, cánh cửa gỗ mục nát lúc nãy cô bước vào đã được sửa sang thành cửa gỗ mới, còn thay cả kính, có thể nhìn thấy cảnh tuyết bay trắng xóa bên ngoài.

Ngay đối diện cửa là quầy thu ngân.

Bên cạnh quầy thu ngân là cánh cửa gỗ chắn ngang đến ngang eo, Tô Lăng đẩy nó ra rồi đi vào.

Quầy thu ngân là loại cân có màn hình điện tử, phía dưới là ngăn kéo bằng gỗ có khóa.

Dưới quầy còn có một chiếc ghế sắt kiểu cũ được bọc lớp nệm đỏ.

Kế bên quầy thu ngân là tủ kính trưng bày.

Bên trong được bày gạo trắng, bột mì và gạo cũ; trên khung gỗ sau tủ còn treo một chồng túi nilon đỏ nhìn khá chắc chắn, có vẻ chất lượng cũng không tệ.

“Gói quà cấp trung chỉ có vậy thôi á?”

Hoa Hoa nhảy lên tủ kính trưng bày: “Đúng vậy, gói sơ cấp còn không có đồ ăn, gói trung cấp thì có gạo mì, gói cao cấp có rau củ thịt đông, gói đặc biệt ngoài mấy cái đó ra còn thêm đủ thứ đồ sinh hoạt, điều hòa, máy sưởi, là mấy thứ đủ để khiến ký chủ nghe mà dằm trong tym luôn á.”

Tô Lăng: “...”

“Ký chủ, cố lên, có doanh thu rồi thì muốn gì cũng tự mua được hết.”

Hoa Hoa vừa dứt lời, hệ thống lập tức đưa ra nhiệm vụ mới.

Nhiệm vụ: Tiếp đãi 3 khách hàng và hoàn tất giao dịch (0/3), phần thưởng:Ba vị mì gói, mỗi vị năm thùng.

Nhiệm vụ: Tiếp đãi 20 khách hàng và hoàn tất giao dịch (0/20), phần thưởng: Khu thịt đông lạnh, được chọn ba loại thịt.

Nhiệm vụ: Tiếp đãi 100 khách hàng và hoàn tất giao dịch (0/100), phần thưởng: Khu rau củ, được chọn mười loại rau.

Tô Lăng: “Khu rau củ mà cần phải có tới tận một trăm người mới có thể mở khóa được á?”

“Đúng vậy ký chủ, trời lạnh nên rau củ lại càng thêm quý.”

Tô Lăng thầm nghĩ, cũng phải.

Hoa Hoa: “Mời ký chủ đặt tên cho tiệm.”

Tô Lăng trầm ngâm chốc lát: “Gọi là Tiệm Tạp Hóa Nho Nhỏ đi.”

【Tên tiệm đã được đổi thành: Tiệm Tạp Hóa Nho Nhỏ.】

Chủ tiệm: Tô Lăng.

Nhân viên: Hoa Hoa (mèo tam thể)

Doanh thu hiện tại: 0

Số khách đã phục vụ: 0

Trời còn tối đen, nhưng bây giờ đã là sáu giờ sáng.

Tô Lăng kéo ghế ra, cũng không tính nghỉ ngơi nữa, dứt khoát ngồi xuống chờ khách tới.

……

Lão Vương đầu mang bộ mặt sầu thảm, nhìn bát cháo trắng loáng trên chiếc bàn vuông mẻ góc, đến một hạt gạo cũng khó thấy, thở dài não nề.

Lưu Cúc Hoa đẩy ông một cái, ra hiệu ông đừng có mặt ủ mày chau nữa.

“Ông già, hôm nay ông dẫn lão Đại với lão Nhị lên núi đi dạo một vòng, xem thử có tìm được cái hang chuột nào không.”

Lão Đại mới sinh con, vợ anh đói đến mức không có sữa, đứa nhỏ khóc lên như mèo kêu, thật sự khiến người ta lo lắng.

Lão Đại – Vương Bảo Quốc – thành thật gật đầu: “Mẹ, hôm nay tụi con nhất định sẽ cố gắng tìm.”

Vợ không có sữa, con trai thiếu ăn, con gái lớn đói đến cũng sắp không bước đi nổi nữa rồi.

Lão Nhị – Vương Tòng Binh có khuôn mặt giống hệt lão Vương Đầu cũng tràn đầy nỗi buồn: “Tuyết rơi lớn quá, nhà nào cũng thiếu lương thực, chắc số người lên núi hôm nay cũng nhiều lắm đây.”

Đúng lúc đó, cửa bếp bị đẩy mở ra, nhân lúc gió lạnh còn chưa ùa vào hết, lão Tam – Vương Quốc Khánh – bọc kín quần áo lao vào.

“Ba mẹ, anh cả, anh hai, con cũng đi nữa.”

Vương Bảo Quốc lập tức từ chối: “Không được, em mới mười bốn, trong núi nguy hiểm lắm.”

“Trong núi nguy hiểm, nhưng ba với các anh đều đi hết, con thoải mái nằm không ở nhà à?” Vương Quốc Khánh không chịu.

Vương Tòng Binh nhíu chặt mày: “Nói cái gì đấy hử? Bọn anh đều đi hết, em phải ở nhà trông coi chứ, trong nhà mà không còn lấy một người đàn ông nào thì mới thật sự khiến người ta hoảng đấy.”

Vương Quốc Khánh xụ mặt ngồi xuống, Lưu Cúc Hoa lại múc thêm một bát cháo nữa.

Đợi ba người đàn ông ăn xong, họ ra đầu thôn tập hợp.

Một đoàn người rầm rộ kéo nhau lên núi, chẳng bao lâu sau, dấu chân đã bị lớp tuyết mới rơi phủ kín.

Tới hơn bảy giờ, phụ nữ và trẻ con trong thôn cũng lần lượt tỉnh dậy.

Lão Đại và lão Nhị đều đã có gia đình, lão Đại có một gái một trai.

Lão Nhị chỉ có một đứa con gái.

Lão Tam thì vẫn còn đang đi học.

Vợ lão Đại là Triệu Hạnh, con gái Vương Minh Châu mười tuổi, con trai mới đầy tháng, gọi là Cẩu Đản.

Vợ lão Nhị là Lâm Mai, con gái tên Vương Bảo Châu, năm tuổi.

Lưu Cúc Hoa chia phần cháo xong.

Con dâu lớn đang ở cữ nên được phần cháo nhiều gạo hơn một chút, nhưng thật ra thì cũng chẳng được bao nhiêu, Lâm Mai hỗ trợ mang qua.

Triệu Hạnh đón lấy bát cháo, chưa kịp uống thì nước mắt đã rơi xuống.

Lâm Mai an ủi: “Người lớn phải ăn no mới có sữa, nếu không thì đứa nhỏ phải sống sao? Hôm nay mấy người bọn họ đều lên núi rồi, biết đâu sẽ tìm được chút gì đó.”

Lâm Mai nói vậy, thật ra ngay cả chính cô cũng chẳng tin, thời buổi này thật sự quá khó sống.

Tuyết rơi dày đặc, di chuyển trong thôn còn khó khăn chứ đừng nói chi đi tới trấn trên, nghe đâu trên đó cũng thiếu lương thực, cuộc sống thế này làm sao mà qua nổi đây.

Triệu Hạnh uống hết bát cháo, ôm con dỗ dành thử cho bú, nhưng cuối cùng vẫn chẳng ra được giọt nào.

Gió lạnh thổi vù vù bên ngoài, ngay cả trong nhà cũng chẳng ấm hơn được là bao, ông trời như muốn lấy mạng người ta, thật sự là không có cách nào để chống cự.

Trong căn bếp nhỏ, Vương Bảo Châu uống xong bát cháo, chép miệng, xoa xoa bụng nhỏ.

Vương Minh Châu lo lắng nhìn em gái, cô là chị gái, cô phải chăm sóc cho em mình.

“Bảo Châu, chị còn chút nữa, em có muốn uống không?”

Vương Bảo Châu lắc đầu ngay: “Bảo Châu không uống, chị uống đi.”

Chờ Vương Minh Châu uống hết bát cháo, hai chị em mới quấn chăn kín mít, chui vào giường, không động đậy nữa, cố gắng chịu đựng đến tối.

Nhưng rồi Vương Bảo Châu bỗng mở bừng mắt, như có linh cảm gì đó, len lén trốn ra nhà kho.

Trong kho chẳng còn bao nhiêu củi, góc phòng có một cái giỏ tre nhỏ và cái cuốc. Vương Bảo Châu đeo lên lưng rồi lén lút chuồn ra ngoài.

Tuyết quá lớn, vừa ướt vừa lạnh, bay lả tả đập vào mặt cô bé.

Cô bé chật vật bước từng bước về phía trước, đi mãi đi mãi rồi lạc đường, cũng không biết rằng mình đã đi tới đâu, em đành chọn đại một chỗ, cố gắng gạt tuyết sang một bên để xem có đào được cái gì để ăn không.

Đúng lúc đó, Tô Lăng ở trong tiệm tạp hóa đột nhiên nhận được một âm thanh nhắc nhở.

“Đinh ——”

【Bàn tay vàng của nữ chính cẩm lý đã được kích hoạt, thế giới bắt đầu vận hành bình thường.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play