Edit Ngọc Trúc

Kỷ Hành Ước lần này ra ngoài săn bắn có mang theo thủ hạ, vốn đã rất quen thuộc đường sá bên ngoài.

Thị vệ cùng Hồ Tâm Xu đưa phụ tử Úc Trưng ra ngoài, chỉ là chuyện nhỏ.

Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, Úc Trưng mời Hồ Tâm Xu lên xe ngựa, xe chậm rãi đi về phía ngọn núi nơi Ấp Lai thư viện tọa lạc.

Từ khi chuyển đến vương phủ, Úc Trưng chưa từng ra núi. Lúc này đã là cuối xuân đầu hạ, cỏ cây mọc dài, côn trùng kêu vang không dứt. Úc Trưng cùng A Bao canh trước cửa sổ xe ngựa, liên tục nhìn ra ngoài.

Xe ngựa lắc lư, mặt trời dần dần lên cao, họ cũng dần tiến vào núi sâu.

Không ngờ, Ấp Lai thư viện lại nằm nơi rừng núi hoang vắng, khi lên đến đỉnh một ngọn núi, lại phải vượt tiếp một ngọn núi khác.

Ngọn núi kia cao hơn, không có đại lộ, chỉ có bậc đá.

Trừ phi ngồi kiệu, nếu không chỉ có thể từng bước mà đi.

Úc Trưng không thích ngồi kiệu, vương phủ cũng không có kiệu, nên đoàn người nghỉ chân một lát rồi để Kỷ Hành Ước dẫn đầu mở đường, từng người nối đuôi nhau leo núi.

Bậc đá hẹp, chỉ đủ cho hai người sóng vai đi.

Một bên là sườn núi dày nặng, bên kia là vực sâu cheo leo.

May mà một bên bậc đá có lan can bảo hộ, nếu không Úc Trưng thật sự không dám bước chân lên.

Hắn nắm tay A Bao rất chặt, đi đường cũng cẩn thận từng bước.

Những bậc đá này dài đến mấy ngàn bậc, đoạn đầu còn dễ đi, đến giữa chừng, ai nấy đều mỏi mệt, chân run gối mềm.

Úc Trưng nắm bàn tay nhỏ của A Bao, lòng rối bời, không biết đến được đỉnh núi rồi, có thật sẽ nhìn thấy Ấp Lai thư viện như lời đồn không.

Nếu tất cả chỉ là bịa đặt, vậy bọn họ giờ phải chịu tội rồi.

Đường núi khó đi, càng lên cao, người càng mệt mỏi.

A Bao sắc mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.

Dù là một đứa trẻ nhỏ, không thoải mái cũng chẳng hé một lời, cứ cắn răng bước lên.

Úc Trưng nhìn không đành, quay đầu tìm xem ai còn đủ sức để nhờ bế A Bao giúp.

Hồ Tâm Xu bắt gặp ánh mắt của hắn, mỉm cười chủ động đưa tay ra muốn bế A Bao.

Trông Hồ Tâm Xu vẫn rất ổn, trên mặt không hề có mồ hôi, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển.

Ngoại trừ hắn, ai cũng thở dốc, ngay cả Kỷ Hành Ước cũng không giữ được hơi thở ổn định.

Xem ra ngoài Hồ Tâm Xu, không còn lựa chọn nào khác.

Úc Trưng đành phải nhờ hắn giúp đỡ.

Chuyện nhỏ này qua đi, đoàn người lại tiếp tục tiến lên.

Úc Trưng ngẩng đầu nhìn, bậc đá gần như đi vào tầng mây, thế nào cũng không thấy được điểm cuối.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, con đường đã đi cũng bị núi non che khuất, sớm không còn thấy rõ chân núi nữa.

Bọn họ giờ chẳng khác gì một con thuyền nhỏ trôi dạt giữa trời đất, trên không chạm trời, dưới chẳng chạm đất.

Không biết đã đi bao lâu, Úc Trưng đến độ đầu óc mơ hồ, bỗng nhiên nhìn thấy điểm cuối của bậc đá.

Đỉnh núi rất nhỏ, bên vách đá dựng đứng dựng một ngôi miếu nhỏ, trước miếu là một cánh cửa gỗ sơn đỏ.

Cánh cửa gỗ cao lớn chạm mây, hoàn toàn không ăn nhập với miếu nhỏ bên cạnh.

Ngoài một miếu một môn này, đỉnh núi chẳng có vật gì khác.

Úc Trưng nhìn mãi vẫn không phát hiện ngoài cửa và miếu ra còn vật gì khả nghi khác.

Miếu nhỏ đến cả người ở cũng không đủ chỗ, hắn còn thấy trên khung cửa đầy mạng nhện, cửa sổ mục nát.

Trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi thất vọng sâu sắc.

Mọi người vất vả leo lên đến tận đây, cơm trưa cũng chưa được ăn, chẳng lẽ tất cả chỉ là trò đùa của Hồ Tâm Xu?

Không đúng, không đến mức ấy, bọn họ vốn không có thù oán gì.

Úc Trưng lau mồ hôi, quay đầu nhìn Hồ Tâm Xu: “Hồ huynh, đây là Ấp Lai thư viện mà ngươi nói?”

Hồ Tâm Xu gật đầu: “Chính là nơi này. Úc huynh nhìn thấy chỉ là lớp vỏ được bày ra. Mời Úc huynh theo ta đi qua cánh cửa, tự khắc sẽ hiểu.”

Nói rồi, hắn đi về phía trước dẫn đường.

Úc Trưng vội nhận lại A Bao từ lòng hắn: “Làm phiền Hồ huynh rồi.”

Hồ Tâm Xu chỉ mỉm cười, không hề để tâm, nhấc chân đi về phía cánh cửa.

Úc Trưng tận mắt thấy hắn bước qua cánh cửa gỗ, trong nháy mắt liền biến mất không dấu vết.

Trước mắt vẫn là cánh cửa gỗ lớn và ngôi miếu nhỏ rách nát kia.

Hắn quay đầu lại nhìn, mọi người đều nhìn nhau, mặt đầy kinh ngạc.

Kỷ Hành Ước bước lên, trầm ổn nói: “Điện hạ ở lại đây, thuộc hạ xin đi trước dò đường.”

Úc Trưng gật đầu.

Kỷ Hành Ước đặt tay lên chuôi đao bên hông, tiến lên mấy bước, xuyên qua cánh cửa, cũng biến mất trong nháy mắt.

Chẳng bao lâu sau, Kỷ Hành Ước lại từ phía sau cánh cửa bước ra, đi theo sau là Hồ Tâm Xu.

Hồ Tâm Xu chỉ cười.

Kỷ Hành Ước chắp tay: “Điện hạ, sau cánh cửa đúng là thư viện.”

Úc Trưng nói với Hồ Tâm Xu: “Chưa từng gặp cảnh tượng kỳ lạ như vậy, trong lòng có phần nghi ngờ, mong Hồ huynh thứ lỗi.”

“Không sao.” Hồ Tâm Xu mỉm cười đáp, “Thư viện cũng có người trông coi, Úc huynh không ngại để lại vài người trông giữ vật dụng bên ngoài?”

Úc Trưng đoán hắn không tiện mang theo nhiều người như vậy, suy nghĩ một chút rồi phân phó: “Bá Doanh và Hành Ước theo ta vào, những người khác ở lại trông coi.”

Nói xong, hắn ôm A Bao đi theo sau Kỷ Hành Ước.

Ngay khi bước qua cánh cửa gỗ, trước mắt hắn bỗng rộng mở.

Vách đá treo ngược đã biến mất, thay vào đó là dãy núi xanh thẳm, ẩn hiện trong rừng núi là những đình đài lầu các, trên đỉnh cao nhất còn có một tòa đại điện.

Quả thực thần kỳ.

Không hổ danh là thuật sĩ thư viện.

Úc Trưng trong lòng thầm kinh ngạc, hai mắt không ngừng nhìn quanh.

Ngọn núi nơi đây so với chỗ khác càng thanh tú, đến cả lá cây trên núi cũng như tươi non hơn hẳn.

Trong núi sương mù lượn lờ, không khí ẩm ướt dễ chịu, vô cùng khoan khoái.

Úc Trưng tán thưởng: “Quả là nơi tốt.”

Hồ Tâm Xu mỉm cười chìa tay: “Úc huynh theo ta, ta dẫn các ngươi đi tham quan.”

Úc Trưng lại nhớ tới lời nói về Thanh Lương lúc trước: “Không biết có tiện đi thăm Thanh Lương trước không?”

Hồ Tâm Xu: “Chuyện nhỏ thôi. Đi theo ta là được.”

Hắn dẫn Úc Trưng cùng mấy người đi vào con đường nhỏ giữa sơn cốc.

Đường núi ở đây bằng phẳng rộng rãi, hai bên đường trồng đầy các loại cây, phần lớn là lựu nở hoa đỏ rực.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play