Edit Ngọc Trúc

Úc Trưng nói: “Có chút công dụng khác, ngươi đi trước xem thử, nếu có thì gọi bọn họ mang lồng và gà đến đây, ta muốn nuôi ở bên ngoài.”

Bá Doanh thấy Úc Trưng vẻ mặt nghiêm túc, không dám nhiều lời, vội vàng gật đầu đi ngay: “Ai, ta đi liền đây.”

Bá Doanh nhanh chân chạy ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, hắn dẫn theo hai tên thị vệ, thở hồng hộc mà khiêng tới một chiếc lồng sắt nhốt gà rừng: “Điện hạ, không có lồng nhỏ dùng cho chim thưởng, chỉ có lồng gà nhà bếp dùng để nuôi gà.”

Bọn họ đóng quân trên núi, việc mua đồ ăn hàng ngày không tiện, nhà bếp ở phía sau đã quen dùng lồng để nuôi gà, tiện lợi lúc cần thì bắt dùng ngay.

Mấy chiếc lồng gà đó đều là dùng trúc địa phương đan thành, lớn rộng, một lồng có thể nuôi hai ba chục con gà.

Bá Doanh nói: “Gà rừng đều còn sống, thuộc hạ chọn hai con bị thương nhẹ, nếu điện hạ định thưởng thức cho vui, ngày mai bảo người đi mua lồng thích hợp hơn.”

“Không phải để thưởng thức.” Úc Trưng ra hiệu cho họ nhốt gà rừng vào trong lồng, “Đặt lồng dưới hành lang.”

Bá Doanh nhíu mày: “Phân gà để dưới hành lang e là có mùi khó chịu.”

Úc Trưng cười bảo: “Không sao, ta chính là muốn thấy rõ phân gà.”

Bá Doanh cùng hai tên thị vệ nghe vậy thì ngơ ngác, không hiểu ra sao, nhưng cũng không dám cãi lệnh, đành phải làm theo.

Úc Trưng tự mình quan sát chiếc lồng tre trúc, thấy phần dưới đan thưa, phân gà có thể thuận lợi rơi xuống đất, liền rất hài lòng.

Hắn quay sang nói với Bá Doanh: “Lấy một cái chén nhỏ lại đây, bỏ kê vào trong.”

Một tên thị vệ nhanh nhẹn chạy đi chuẩn bị.

Trước bữa tối, mọi người đã chuẩn bị xong ổ gà, đổ nước và kê vào trong, nhốt hai con gà rừng vào.

Úc Trưng quan sát một lát, thấy hai con gà rừng khỏe mạnh, liền đứng dậy đi tới ao hoa, đào lên sáu hạt giống Thanh Lương.

Bá Doanh và mọi người thấy vậy đều rất khó hiểu.

Úc Trưng rửa sạch hạt giống, rồi bảo hai tên thị vệ: “Bắt hai con gà rừng này, mỗi con cho ăn ba hạt giống.”

Thị vệ làm theo, đợi hắn sai bảo tiếp.

Úc Trưng lại bảo: “Thả gà rừng lại, hôm nay không cần tới làm phiền nữa.”

Sáng sớm hôm sau, Úc Trưng sai Bá Doanh dẫn người đi kiểm tra phân của hai con gà rừng, sàng lọc một lượt, xem có tìm được hạt giống không.

Quả nhiên, bọn họ tìm được năm hạt giống, theo lời dặn của Úc Trưng, rửa sạch rồi mang tới.

Úc Trưng tỉ mỉ quan sát, phát hiện hạt giống sau khi đi qua bụng gà rừng đã mềm ra, vỏ mỏng hơn nhiều, bóp vào không còn cứng như đường phèn nữa.

Hắn bảo Bá Doanh: “Mang năm hạt này gieo lại xuống đất, trưa nay lại kiểm tra phân gà một lần nữa, nếu vẫn chưa thấy hạt còn lại, thì tìm trong bụng gà rừng.”

Đến trưa, Bá Doanh quả nhiên tìm được hạt còn sót lại.

Úc Trưng quan sát kỹ, thấy vỏ hạt này cũng mỏng đi rất nhiều, liền đem đi gieo tiếp, còn đánh dấu lại.

Bá Doanh và người đi theo vẫn không hiểu rõ ý đồ, mà Úc Trưng cũng không có ý định giải thích thêm.

Sau khi gieo xong, tới ngày thứ ba, thời tiết chuyển âm u.

Mưa đổ từng đợt, ao hồ dưới núi nước dâng đầy đến tận bờ, phủ Quận vương giữa sườn núi sương mù lượn lờ, không khí ẩm ướt nặng nề.

Rau dưa trong phủ trải qua vài lượt mưa, lớn lên càng tươi tốt mỡ màng, nhất là giống rau Úc Trưng trồng, ngày nào cũng có thể hái được một giỏ nhỏ.

Vì mưa nhiều, Bá Doanh mỗi sáng sớm đều đến kiểm tra hạt giống Thanh Lương đúng giờ.

Tối hôm đó, hắn lại như thường lệ đến thăm, chỉ định liếc mắt một cái như lệ thường, không ngờ chỉ nhìn thoáng qua đã sững người — hạt giống trong ao đã nhú ra mầm màu vàng nhạt!

Trong đó một hạt phát triển tốt nhất, dài chừng một đốt ngón tay.

Năm hạt còn lại mới vừa nhú mầm khỏi mặt đất, mười bốn hạt còn lại thì chưa có động tĩnh gì.

Mà sáu hạt đã nảy mầm kia, đều là hạt đã bị gà rừng ăn vào rồi thải ra!

Úc Trưng nhìn mầm non vừa nhú lên, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng, mà là nghi ngờ — đây thật sự là Thanh Lương, hay chỉ là cỏ dại mọc lẫn?

Bá Doanh đứng bên cạnh, chỉ liếc một cái đã hớn hở reo lên: “Là Thanh Lương thật rồi!”

Úc Trưng dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Còn chưa chắc đâu.”

Bá Doanh quả quyết: “Chắc chắn là nó, trước giờ chúng ta chưa từng thấy mầm nào như vậy.”

Úc Trưng cẩn thận đào mầm non và đất xung quanh lên: “Đào lên nhìn thử thì sẽ rõ.”

Hắn rất coi trọng Thanh Lương, nên lớp đất cũng được xới tơi kỹ càng, chỉ cần nhẹ tay một chút là đào lên được.

Dưới mầm vàng nhạt, quả nhiên lộ ra hai lá mầm mập mạp, còn có thể thấy lớp vỏ giống như sáp bóng loáng mềm mại — đúng là Thanh Lương không sai.

Trên mặt Úc Trưng rạng rỡ niềm vui.

Bá Doanh còn vui hơn hắn, hít sâu một hơi nói: “Lần này Trúc phu tử hết đường cãi.”

Úc Trưng chôn lại mầm xuống đất: “Chờ thêm hai ngày, đợi nó cao thêm chút nữa rồi hãy báo tin cho Trúc phu tử.”

Hạt giống đã nảy mầm, Bá Doanh vô cùng khâm phục Úc Trưng, gần như muốn quỳ lạy.

Úc Trưng chính hắn cũng cực kỳ hài lòng với kết quả.

Hắn cả người phấn khởi, hận không thể lập tức đào Thanh Lương mang đến trước mặt Trúc phu tử, để cho y tận mắt thấy thế nào gọi là “nhìn người bằng nửa con mắt”.

Dù Úc Trưng biết Thanh Lương không dễ trồng như vậy, hiện tại mới chỉ là vừa nhú mầm, sau này còn nhiều cửa ải khó lường phải vượt qua, nhưng hắn vẫn không kìm được niềm vui trong lòng.

Hồ Tâm Xu tới bái phỏng, Bá Doanh liền kể cho y chuyện trồng được Thanh Lương, còn dẫn y đi xem chồi non vừa mọc.

Hồ Tâm Xu không tin nổi, quay đầu nhìn Úc Trưng: “Úc huynh thật sự trồng được sao?!”

Úc Trưng nói: “Cũng là may mắn thôi, vừa khéo nghĩ ra lúc đó.”

Hồ Tâm Xu vui mừng ha hả cười lớn: “Ha ha ha ha ha, mặc kệ là may mắn hay trùng hợp, trồng ra được chính là bản lĩnh của Úc huynh!”

Y và Bá Doanh cùng một ý nghĩ: “Úc huynh rảnh khi nào? Chúng ta đến thư viện một chuyến, báo tin thắng cuộc cho Trúc phu tử!”

Úc Trưng nằm trên ghế: “Đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa, trồng Thanh Lương không dễ như vậy, mới chỉ vừa nảy mầm thôi.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play