Edit Ngọc Trúc
Nói chuyện như vậy, quả thực tiên phong đạo cốt, mang khí chất của bậc cao thủ.
Tiếc là thời buổi này người đọc sách không có thói quen viết luận văn, nếu không, tra thử xem vị đạo trưởng kia từng viết gì, biết đâu lại có thể tìm được chút linh cảm về việc gieo trồng.
Úc Trưng nghĩ đến đây, thuận miệng hỏi thêm một câu: “Vị đạo trưởng đó có để lại sách vở gì không?”
Hồ Tâm Xu thoáng ngạc nhiên, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Chưa từng nghe nói. Ta cũng chưa từng thấy. Úc huynh hỏi vậy là vì sao?”
Úc Trưng nói: “Nếu vị đạo trưởng ấy có để lại sách vở, biết đâu ta có thể tìm được một ít phương pháp trồng Thanh Lương trong đó.”
Hồ Tâm Xu bật cười: “Loại chuyện cơ mật thế này, dù có viết cũng chưa chắc để vào sách. Có điều viện Thảo Mộc bên đảo thực sự có không ít sách vở về gieo trồng, nếu Úc huynh có hứng thú, lần sau ta đến sẽ mang cho huynh hai quyển bản sao.”
“Thật sao?” Úc Trưng mừng rỡ, lập tức đứng lên, hướng Hồ Tâm Xu hành lễ, “Vậy thì làm phiền Hồ huynh!”
Hồ Tâm Xu vội vàng đỡ hắn dậy: “Không dám. Úc huynh chờ tin tốt của ta là được!”
Hồ Tâm Xu đã nói vậy, Úc Trưng liền chờ.
Hắn từ mẩu đối thoại ấy có được linh cảm, liền sai Bá Doanh đem hết thảy sách vở liên quan đến gieo trồng trong hiệu sách dưới núi mua về, nghiêm túc đọc kỹ, chẳng bao lâu đã thu được không ít lợi ích.
Tuy Thanh Lương tạm thời chưa nảy mầm, nhưng vườn trái cây trong viện lại xanh tốt khác thường.
Trước đó họ đã mua sẵn một ít hạt giống rau, giờ đã lần lượt ra hoa kết quả, như cà tím, ớt cay, đậu đũa v.v...
Đặc biệt là đậu đũa, quả dài ngoằng treo rủ xuống, như suối nhỏ chảy xuôi, mỗi ngày đều có thể hái được một ít.
Đậu đũa họ trồng ra ngọt thanh non mềm, chỉ xào qua với dầu muối đã ngon lắm rồi, chưa kể các món như đậu xào, đậu nấu, đậu hầm... A Bao chỉ cần ăn đậu đũa cũng có thể ăn sạch một chén cơm, bụng nhỏ căng tròn.
Không lâu sau, Hồ Tâm Xu mang sách vở tới.
Hắn mang đến hai quyển, đều là bản in, mực in vẫn chưa khô hẳn, Úc Trưng đọc một ngày mà hai tay đã đen sì vì bụi mực.
Nhưng hắn không để tâm. Tuy chưa trồng được Thanh Lương, đọc được nhiều sách như vậy, hắn lại hiểu biết thêm không ít về thời đại này, vẫn là có lợi.
Hôm đó, Úc Trưng lại đang đọc sách, vừa đọc vừa ghi chú.
Gió núi ào ào, dưới mái hiên gió thổi mát lạnh, so với trong phòng còn mát hơn vài phần.
Bá Doanh ngồi bên cạnh bầu bạn, mắt nhìn vào hoa trong hồ, lẩm bẩm: “Hạt giống này chẳng lẽ là hỏng rồi? Sao lâu như vậy vẫn chưa thấy nảy mầm?”
Úc Trưng đọc sách đã lâu, trong lòng vẫn chưa an tâm: “Có lẽ không hợp mùa chăng?”
Hắn đặt sách xuống, đứng lên, đi dạo một vòng quanh hồ hoa, thấy bùn đất vẫn còn đen ẩm, nhưng chẳng thấy chút mầm xanh nào.
Hắn nhặt lấy cái cuốc nhỏ bên hồ, nhẹ nhàng xới đất lên.
Hạt giống tròn tròn màu đen cứ thế nằm im lìm trong bùn.
Hắn dùng tay nhặt lên một hạt.
Hạt giống vẫn cứng như đá, mặt ngoài trơn nhẵn, không thấy chút dấu hiệu nào của việc nảy mầm.
Không chỉ chưa nảy mầm, hắn còn mơ hồ cảm nhận được sinh khí trong hạt đang yếu đi thêm một bước.
Lúc mới nhận từ tay Trúc phu tử, sinh khí trong hạt giống đã không mạnh, giờ lại càng yếu hơn, chẳng lẽ là do phương pháp bảo quản hoặc gieo trồng Thanh Lương của bọn họ sai lầm?
Úc Trưng cau mày.
Hạt giống đã qua kỳ ngủ đông, lại trải qua ngâm nước, tưới tiêu, gieo trồng, lẽ ra phải bắt đầu nảy mầm mới đúng. Vậy thì rốt cuộc là sai ở đâu?
Úc Trưng đặt hạt xuống, nói với Bá Doanh: “Mang mấy quyển sách nông học ta còn chưa xem ra đây.”
Bá Doanh khuyên: “Ngài đã xem cả buổi sáng rồi, chi bằng nghỉ mắt một lát, chiều lại xem? Ta đi chuẩn bị Đoan Ngọ thiện.”
Úc Trưng lắc đầu: “Ngươi cứ mang sách ra trước, ta từ từ tìm. Tập trung vào phần liên quan đến hạt giống và gieo trồng thôi.”
Bá Doanh khuyên không được, đành nghe lời.
Sách còn lại không nhiều, Úc Trưng đã chuẩn bị sẵn sàng một quyển vở trống để ghi chú.
Có điều, tri thức nông học thời đại này thực sự quá sơ sài, sách tuy nhiều nhưng nội dung trùng lặp, thậm chí có chỗ còn quá khoa trương.
Hắn đọc liên tục mấy ngày mà vẫn không tìm được bao nhiêu thông tin thực sự hữu ích.
Chạng vạng hôm đó, Kỷ Hành Ước dẫn người khiêng chiến lợi phẩm trở về.
Họ ra ngoài cả ngày, săn được rất nhiều con mồi, từ lợn rừng, nai rừng đến gà rừng, thỏ hoang, cái gì cũng có.
Kỷ Hành Ước một mình đến bẩm báo, hiếm khi để lộ chút khí khái thiếu niên: “Núi sâu rừng già, chắc lâu rồi không có ai đi săn, trong đó con mồi vừa nhiều lại vừa béo tốt.”
Úc Trưng nói: “Mọi người vất vả rồi, tối nay làm thêm vài món thịt, trừ những người đang thay ca, ai cũng được uống chút rượu.”
Kỷ Hành Ước dẫn người đi săn đã một thời gian, hầu như ngày nào cũng có thu hoạch, giảm được áp lực tài chính cho phủ Quận Vương.
Úc Trưng cũng thoải mái hơn trước, cách trị người cũng không còn quá nghiêm khắc.
Kỷ Hành Ước lĩnh mệnh rời đi.
Bá Doanh cũng vui mừng, nói với Úc Trưng: “Con mồi Kỷ tướng quân săn về có cả gà rừng, trời nóng thế này, điện hạ ăn uống không ngon, ta xuống bếp hầm món gà rừng với gà đinh nhé?”
Úc Trưng: “Được, làm thêm ít dưa chua, hôm nay ăn bữa mì lạnh, lâu rồi chưa ăn mì.”
Bá Doanh: “Vậy ta làm thêm vài món nhỏ nữa đem lên.”
Được phân phó, Bá Doanh vui vẻ đi làm.
Úc Trưng nhìn theo hắn rời đi, ánh mắt rơi lên đám đất trồng Thanh Lương, bỗng nhớ đến một bài viết đời trước từng đọc.
Trong đó nói đến một loài chim gọi là “Độ độ điểu”, sau khi chúng tuyệt chủng, hạt giống của đại lô lãm thụ cũng không còn nảy mầm được. Nguyên nhân là vì hạt của cây ấy quá cứng, cần phải qua đường tiêu hóa của độ độ điểu để loại bỏ lớp vỏ cứng mới có thể nảy mầm.
Chẳng lẽ Thanh Lương cũng gặp tình huống như vậy?
Thanh Lương là giống lấy được từ tay Sơn Tiêu, vốn là loài hoang dã, vậy thì việc cần một loài trung gian để giúp nảy mầm cũng không phải điều lạ?
Úc Trưng càng nghĩ càng thấy có lý, liền lớn tiếng gọi Bá Doanh: “Ngươi qua bếp xem còn gà rừng không, nếu có thì bắt cho ta hai con mang đến!”
Bá Doanh khó hiểu, quay đầu hỏi lại: “Điện hạ muốn gà rừng làm gì? Nuôi làm cảnh sao?”