Đã năm trăm năm trôi qua, ta chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày lại nghe thấy cái tên ấy.

Vì muốn tìm tung tích người, ta từ Đông Thắng Thần Châu một đường tây tiến, chân không từng ngừng nghỉ.

Nay, thân ảnh cầm Kim Cô Bổng kia lại rõ ràng hiện ra trước mắt ta, sống động như thuở nào.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu ta cuồn cuộn hiện về vô số ký ức, tựa cơn hải triều dữ dội, suýt nữa cuốn phăng hồn vía của ta.

Tôn Ngộ Không… vẫn còn sống sao?!

Nhớ lại một năm về trước — tại Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm Động.

Một lão hầu thân thể bạc phếch, ho khan dữ dội, đoạn ngoảnh đầu nhìn ta:

“Mao Hầu, câu chuyện ta vừa kể, ngươi có nghe rõ chăng?”

Ta hồi tưởng lại những tràng gió lộng sóng gầm trong câu chuyện vừa rồi, lòng không khỏi ngưỡng vọng:

“Xuất hải tầm tiên, đại náo Thiên Cung, tây hành thỉnh kinh!

Chẳng phải đây chính là những năm tháng oanh liệt của Đại Thánh sao?!”

Ta tên Mao Hầu, là một trong muôn vàn khỉ con ở Hoa Quả Sơn, và cũng là kẻ duy nhất trong Thủy Liêm Động học được chút da lông của Đại Thánh.

“Vậy… về sau thì sao? Đại Thánh sau cùng thế nào?”

Nghe ta hỏi, lão hầu trầm mặc, ánh mắt đục ngầu lấp lánh lệ quang:

“Mao Hầu, ngươi phải bình tĩnh mà nghe…

Đại Vương đã chết rồi.”

Ta như bị sét đánh ngang tai.

Tôn Ngộ Không… đã chết?!

“Đại Vương chết ngay trong ngày đầu thành Phật.”

Lão hầu thở dài, giọng nghèn nghẹn, rồi nhớ lại:

“Hôm đó, từ Linh Sơn vọng lại tiếng chém giết vang dội trời đất.

Không lâu sau, giữa bầu trời Hoa Quả Sơn, một thân ảnh rơi xuống — chính là Đại Vương!

Thân thể ngài đầy rẫy thương tích kinh hoàng, huyết nhục bầy nhầy, chẳng khác chi kẻ hấp hối.

Ta toan cứu chữa, nhưng ngài chỉ siết lấy tay ta, lặp đi lặp lại những lời cuối cùng:

‘Tây Du… cả cuộc Tây Du đều là giả! Là một màn bịp bợm từ đầu đến cuối!

Chúng ta đều bị lừa, toàn bộ đều bị lừa!

Ta đã thấy bí mật của chúng, thấy hết bí mật của tất cả!

Bọn chúng… đều cùng một giuộc!

Phải tìm ra sự thật! Nhất định phải tìm ra chân tướng ba cõi này!’”

Chưa kịp nói hết, bầu trời đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, che lấp nhật nguyệt, thò xuống bắt lấy Đại Vương, rồi biến mất không để lại dấu vết.

Từ ngày hôm đó, Thiên Đình lập cấm chế bao phủ Hoa Quả Sơn, vô pháp giải trừ.

Mỗi ngày, Thiên binh đều bắt đi một con khỉ, lột da, rút xương, rồi vứt xác trở về.

Đó là lời cảnh cáo cho tất cả kẻ nào dám nghịch thiên!

Kể xong, lão hầu lại nhìn ta, giọng đầy hy vọng:

“Mao Hầu, ta đã già rồi, không còn sức truy tìm bí mật mà Đại Vương đã dùng cả mạng sống để truyền lại.

Nhưng ngươi thì khác —

Ngươi có thể kế thừa ý chí Đại Thánh, vạch trần chân tướng bị che giấu!

Chúng ta dùng hết pháp lực mở ra một khe hở nhỏ trong cấm chế Thủy Liêm Động, chỉ đủ cho một kẻ thoát ra.

Mao Hầu…

Ta tin, Đại Vương sẽ không chết như thế đâu, nhất định phải tìm được ngài!”

Từ ngày ấy, ta rời Hoa Quả Sơn, bôn ba khắp nơi, ròng rã không biết bao nhiêu năm, cuối cùng đến được Trường An.

Chính tại nơi đây, ta tận mắt chứng kiến cái gọi là “chân kinh”, và…Tôn Ngộ Không.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play